Nếu nói về chuyện tối qua thì tôi có thể nhịn, nhưng cậu ta đối xử với tôi bất lịch sự thế này thì tôi thật sự không nhịn được. “Cậu làm gì thế?” Tôi đẩy Hạ Đông Hải ra. Cậu ta khịt mũi, nét mặt tỏ vẻ nghi ngờ: “Tôi không hề ngửi nhầm, đúng là mùi đó.” “Hả? Cậu cầm tinh con chó à?” Tôi bắt đầu cáu lên, muốn duy trì khoảng cách nhất định với tên “bị bệnh thần kinh” này. Hạ Đông Hải nhìn chằm chằm vào tôi, hơi ho khan một lúc rồi ngoắc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.