Nhưng nếu thật sự làm như vậy, có phải tôi sẽ trở nên tàn phế không? Tôi ngây người ngồi trên giường với cái đầu trống rỗng, lúc này bầu trời ngoài cửa sổ đã tối hẳn, Tôn Tử và Đại Ngốc đã ợ hơi trở về. Tôn Tử vẫn không quên nói với tôi: “Minh Dương à, cậu không biết đâu, tôi ở đây lâu như thế, cuối cùng cũng được ăn một bữa thịnh soạn. Cậu có muốn nhà bếp mang lên cho một ít không?” “Đừng nói chuyện ăn uống trước mặt tôi.” Tôi nhíu mày lườm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.