Tôi và Hạ Đông Hải chỉ có thể tạm thời rút lui, trên đường đi, tôi không nhịn được mà oán trách Hạ Đông Hải, nếu không phải do cậu ấy "thấy tiền sáng mắt" rồi kích động quá mức thì sao chúng tôi bị phát hiện được? Hạ Đông Hải cũng quạo với tôi, nói nếu không do cậu ta tài giỏi thì cây châm độc lúc nãy có thể sẽ lấy mạng chúng tôi luôn. "Còn ông Nhậm là ai? Trông dở ông dở thằng." Tôi nhíu chặt mày lại, thật sự không biết Tôn Tử đang nghĩ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.