Tôn Tử lại càng cau có hơn, tôi dựa vào tường bước đến bên cậu ấy rồi kéo vào phòng nói chuyện. Tôn Tử ngáp một cái, có chút khó hiểu, hỏi: “Minh Dương à, đêm hôm khuya khoắt, cậu không đi ngủ mà làm gì thế?” “Tôn Tử, bà cô tôi với Lâm Vỹ Phàm đang ở tầng trên làm chuyện đó đấy.” Tôi nhìn Tôn Tử, chau mày nói. Tôn Tử vừa nghe xong, cả người lập tức tỉnh táo trở lại, bộ dạng ngái ngủ vừa rồi đã biến mất không còn dấu vết. Nhưng chỉ sau...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.