Tôi không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn chuyện này được nữa, tôi nắm lấy cánh tay lão thái bà, cố ý tỏ ra vẻ hiếu thuận nói với bà ta: “Bà nội, bạn của cháu đã mất tích rồi, cái chân trong vò nước kia là của cậu ấy, cháu muốn điều tra rõ ràng chuyện này là như thế nào.”
Bây giờ tôi không biết được rốt cuộc trong hồ lô của lão thái bà này bán thuốc gì, cho nên phải hết sức thận trọng, tôi cũng không dám đòi hỏi quá nhiều.
Bà ta nghe xong sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng, cụp mắt suy tư một lúc lâu, mới đẩy tay tôi ra, nói tùy ý chúng tôi muốn làm gì thì làm, nhưng không được đến hậu viện, không được quấy rầy bà ta nghỉ ngơi, lễ Phật.
Hừ, bà ta còn lễ Phật? Tôi tin rằng Phật Tổ sẽ không phù hộ cho những người có tâm địa xấu xa như vậy đâu, hơn nữa nếu quả thật chính bà ta bắt Kiến Nam, vậy hậu viện chính là nơi đáng ngờ nhất.
Vả lại, trước đây tôi đã từng nghe thấy tiếng kêu kỳ quái ở gần đó, vậy âm thanh đó có phải là của Kiến Nam không?
Nghĩ đến điều đó, tôi liền quyết định đợi đến khi trời tối sẽ cùng Tôn Tử đi đến đó một chuyến, lần trước không tìm thấy thì lần này chia nhau ra tìm, nói không chừng lại có phát hiện mới.
Lão thái bà được Dì Liên dìu đi, vừa đi vừa lẩm bẩm, nói cho chúng tôi thời hạn ba ngày, nếu như tìm không ra thì phải âm thầm bảo mấy người cảnh sát này cút đi.
Chúng tôi cười gượng nhìn ba vị cảnh sát, tiểu đội trưởng của họ tên là Kim Bằng, còn có một vị gầy tên là Lục Đông, vị vừa béo vừa lùn kia tên là Lưu Cương.
Kim Bằng rõ ràng là rất không hài lòng với thái độ của bà tôi, gương mặt hơi tái nhìn chúng tôi: “Mấy hộ gia đình quyền quý nhà các cậu thật sự là buồn cười, nhà Thanh đã sụp đổ rồi mà vẫn còn tự nghĩ mình là quý tộc.”
Kim Bằng nói xong liền ngồi xuống, bắt chéo hai chân ngẩng đầu kêu đói, bảo chúng tôi chuẩn bị đồ ăn.
Tôi và Tôn Tử đều hơi sững người, không phải cảnh sát nên điều tra hiện trường vụ án trước sao? Sao lại ăn uống trước?
“Đội trưởng Kim, không phải chúng ta nên xem qua cái chân kia trước sao?” Tôn Tử nhìn đội trưởng Kim nhắc nhở.
Đội trưởng Kim nghe xong gương mặt liền đột ngột thay đổi, anh ta nhìn chằm chằm Tôn Tử nói với vẻ không hài lòng: “Tôi là đội trưởng hay cậu là đội trưởng, trèo đèo lội suối mãi mới lên đây, không ăn gì sao có sức lực mà điều tra.”
Anh ta nói cũng không phải không có lý, tôi bảo Huệ Bình đang đứng bên cạnh đi chuẩn bị đồ ăn.
“Tôi còn muốn thêm một bình rượu, loại nào cũng được.” Đội trưởng Kim nói xong liền ngồi xuống, Lục Đông và Lưu Cương thấy đội trưởng đã ngồi xuống thì cũng không khách sáo nữa.
Tôi và Tôn Tử nhìn nhau, cả hai liền bước ra ngoài đại sảnh.
Phải nói rằng Tôn Tử về rất đúng lúc, nếu như Tôn Tử không quay về thì một mình tôi thật sự không biết nên làm gì tiếp theo, hơn nữa lão thái bà kia muốn giết tôi, tôi không thể vô duyên vô cớ chết ở nơi rừng sâu núi thẳm này được.
Nhìn thấy gương mặt Tôn Tử đầy mệt mỏi, tôi liền đưa cho cậu ấy một điếu thuốc. Tôn Tử châm điếu thuốc hút một hơi, rồi nhả ra một vòng khói lớn, dường như cơ thể cũng đã thả lỏng ít nhiều.
“Tôn Tử, hôm đó cậu đi nhanh quá, tôi đuổi theo ra ngoài đã không thấy cậu nữa rồi.” Khi tôi nói ra câu này, vẻ mặt của Tôn Tử liền trở nên rất khó coi.
Tôn Tử không trả lời tôi ngay, mà đợi hút xong điếu thuốc mới thở dài nói: “Tối hôm đó tôi đã gặp một ma nữ.”
Tôi sững người, ma nữ? Chẳng lẽ là đang nói đến Thanh Thanh sao?
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt tôi Tôn Tử liền bắt đầu hồi tưởng lại sự việc đêm hôm đó. Đêm hôm đó, sau khi Tôn Tử rời khỏi Minh gia chưa lâu thì liền nghe thấy tiếng bước chân ngay sau mình.
Tôn Tử nghĩ đó là tôi nên quay đầu lại nhìn, nhưng vai lại chùng xuống, cảm giác như có một bàn tay đang đặt lên vai mình, khi đó cậu ấy vẫn nghĩ sao tôi lại thay đổi rồi bởi bình thường chúng tôi thường vỗ vai nhau rất mạnh.
Khi đó, Tôn Tử đã cảm thấy không đúng, kết quả khi cậu ấy quay đầu lại lại không nhìn thấy ai, da đầu Tôn Tử lúc đó ngứa ran lên.
“Tôi có chút sợ hãi, đêm đó quá kinh khủng rồi, cho nên tôi liền quay lại tìm cậu.” Tôn Tử nhìn điếu thuốc dưới đất có chút mất mát.
Quay lại tìm tôi? Nhưng khi tôi đuổi theo ra ngoài căn bản không nhìn thấy Tôn Tử quay lại?
Tôn Tử đột ngột ngẩng đầu lên nhìn tôi, gương mặt hiện lên vẻ hoang mang kinh hãi: “Cậu đoán xem? Tôi đã chạy về hơn mười phút, cứ nghĩ sắp đến cửa, kết quả nhìn lại tôi vẫn đứng ở chỗ cũ.”
Tôn Tử nói xong liền lắc đầu không ngừng, lúc này, Huệ Bình và Tiểu Phân đã dọn ra một bàn ăn lớn, còn có một bình rượu.
Kim Bằng đang cùng hai thuộc hạ ăn uống không ngừng, Tôn Tử hạ giọng nói với tôi, có lẽ đêm hôm đó, cậu ta đã bị ma che mắt rồi.
Tôn Tử theo chủ nghĩa vô thần, khi đến đây cũng không tin trên đời này có ma quỷ, tôi nhìn gương mặt trắng bệnh của Tôn Tử, muốn trấn an cậu ấy một chút. Nhưng Tôn Tử lại tự lắc đầu trước: “Thôi không nói nữa, nói ra chỉ khiến cậu cảm thấy bất an hơn thôi, Phỉ Phỉ đâu? Sao không thấy Phỉ Phỉ?”
Tôn Tử nhìn xung quanh, phát hiện không thấy Phỉ Phỉ.