“Cái gì?” Tôi kinh ngạc nhìn đạo trưởng, ông ấy đã mất nhiều máu như vậy rồi, nếu như còn lấy thêm nữa, vậy có khác nào lấy đi mạng của ông ấy đâu. Hơn nữa, tôi cũng không muốn Thanh Thanh bị thương. “Bành bành bành” Dưới hầm phát ra tiếng động cực lớn, Phỉ Phỉ sợ tới mức muốn chạy ra ngoài, kết quả phát hiện cửa phòng khách mặc dù không khóa, nhưng lại không thể ra được, chúng tôi bị nhốt trong một cái lồng ngục vô hình. Cánh tay Tôn Tử đặt lên vai tôi,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.