Vương Thành đương nhiên không biết con người cao to đứng trước mặt anh ta chính là đứa nhỏ bị anh ta cắt cổ năm đó. Sắc mặt sư phụ tái mét, đứng sang một bên không nói lời nào. “Vương Thành, đừng kích động, chúng tôi đưa anh tới đây chính là để giúp anh.” Tôi đè Vương Thành xuống giường. Vương Thành hơi xoay người, trên trán đều là mồ hôi, nhìn qua rất đau khổ. Trên bụng anh ta còn in rõ một vết bàn tay, nó trượt tới trượt lui trên bụng anh ta, phần bụng nhô lên mỏng manh
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.