Vừa cầm tiền bước ra khỏi phòng khám tâm lý, tôi đã đụng phải Tôn Tử, bên cạnh là người đàn ông dáng người vạm vỡ, đôi môi cậu ấy đã bắt đầu tím tái, nhưng lại đang tự mình ôm một chiếc hộp gỗ dài. Cái hộp đó tôi nhìn rất quen, luôn cảm thấy đã từng nhìn thấy ở đâu rồi. Nhìn thấy tôi, cậu ấy cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, còn không thèm ngước mắt lên, chỉ là khi vừa nhấc chân lên thì cậu ấy liền loạng choạng, cả người ngã về phía trước....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.