Tuy rằng gió rất nhẹ nhưng khi vuột qua mặt vẫn có cảm giác lạnh, điều này rất nhanh khiến tôi xác định được phương hướng, là phía trước không sai. Tôi gia tăng tốc độ đi về phía trước, Hạ Đông Hải phía sau túm chặt vào tôi. Tay cậu ta vẫn đang run, thấp giọng nói với tôi: “Minh Dương, đừng đi nữa, phía trước…?” “Là ảo ảnh.” Không đợi Hạ Đông Hải nói hết tôi lập tức chặn họng cậu ta. Hạ Đông Hải do dự một chút, sau cùng vẫn túm lấy góc áo của tôi. Tôi dứt khoát cởi
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.