Bác sĩ chỉ kê cho tôi một ít thuốc hạ sốt, nói rằng uống vào sẽ đỡ hơn, còn lại thì tôi chỉ có thể nghe theo ý trời, miệng vết thương trên chân thì tôi nghĩ không nên để lộ ra, kẻo doạ người ta. Nếu không, những người trong bệnh viện sẽ coi tôi là quái vật mất. Tôn Tử ngồi bên giường bệnh, thỉnh thoảng lại rót nước cho tôi. Lúc cậu ấy rời đi, hai chúng tôi không được vui vẻ cho lắm, nhưng trong phút chốc nó đã tan thành mây khói, tôi phá vỡ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.