Khoảnh khắc này tôi cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Vốn dĩ đã cùng sư phụ trải qua bao hoạn nạn sinh tử, không ngờ rằng trong chớp mắt mọi người lại trở thành người dưng. Trong tâm trí họ hình ảnh của tôi đã bị xóa sạch. Tôi cô đơn quay người chuẩn bị rời đi. “Minh Dương, cùng đi nào.” Giọng của sư phụ rất nhỏ, nhưng tôi nghe rất rõ ràng, tôi kinh ngạc nhìn sư phụ, ông ấy khẽ gật đầu về phía tôi. “Sư phụ?” Tôi không ngờ rằng ông ấy vẫn nhớ tôi? Cái này là không
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.