Lưu Mị Nhi lại ngả người về phía tôi, mùi thơm từ người cô ta tỏa ra. Thơm, thơm quá, thơm đến mức khiến tôi có chút say đắm. Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào gò má thanh tú của cô ta, tôi nheo mắt, mơ hồ nhìn thấy Thanh Thanh. “Anh....có muốn thử một chút không?” Lưu Mị Nhi quyến rũ nhìn tôi, đôi môi đỏ mọng mấp máy đến mê hồn. Còn tôi thì nóng bừng cả người, cảm thấy mình không còn chút sức lực nào để đứng dậy nữa....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.