Mục lục
Quỷ Tân Nương Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phỉ Phỉ rất thích náo nhiệt, dựa theo tính cách của cô ấy, thấy bên ngoài có cảnh sát nhất định sẽ ra xem.

Tôi thở dài nói với Tôn Tử Phỉ Phỉ đang rất hoảng sợ, hiện tại đang nằm trong phòng nghỉ ngơi, Tôn Tử nghe thấy thế gương mặt liền trở nên lo lắng nắm lấy áo của tôi, hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Theo những gì Phỉ Phỉ nói, cô ấy bị ma nữ dọa sợ, nhưng bây giờ tôi biết rất rõ Thanh Thanh sẽ không làm hại tôi, vậy thì, ma nữ đó là ai?

“Chuyện dài lắm, tôi sẽ kể cho cậu sau.” Bởi vì không biết giải thích thế nào, tôi chỉ còn cách không nói cho Tôn Tử biết chuyện của tôi và Thanh Thanh.

Hơn nữa, dù cho tôi có nói ra thì liệu có bao nhiêu người tin vào nhân duyên kiếp trước chứ? Nói không chừng sau khi biết chuyện, Tôn Tử sẽ cho rằng tôi bị quỷ nữ làm mê muội đầu óc rồi.

“Vậy cậu dẫn tôi đi gặp Phỉ Phỉ trước đi.” Thấy Tôn Tử sốt sắng như vậy, tôi rất cảm động, tôi đã cho rằng đó là sự quan tâm của Tôn Tử đối với bạn bè mà thôi.

Tôi quay đầu mình mấy người Kim Bằng, đoán chừng một lúc lâu nữa họ mới ăn xong, cho nên tôi không nói gì mà dẫn Tôn Tử đi tìm Phỉ Phỉ.

Cánh cửa phòng Phỉ Phỉ hé mở một nửa, Tiểu Phân và Huệ Bình đang đứng phía trước nói chuyện, Phỉ Phỉ nhất định đang ở trong phòng một mình.

Tôi và Tôn Tử đẩy cửa bước vào, Tôn Tử lập tức cau mày nói: “Ôi trời, cái mùi gì vậy?”

Chúng tôi vừa bước vào, một mùi chua kỳ lạ đã xộc thẳng vào mũi, khiến người khác muốn nôn.

Tôn Tử bình ổn hơi thở, đến gần giường của Phỉ Phỉ, chúng tôi nhìn thấy một bãi nôn mà Phỉ Phỉ đã nôn trước đó, mà Phỉ Phỉ đang nằm trong chăn bông ngủ say.

“Minh Dương, bảo hai người hầu kia qua đây dọn dẹp, nếu không thì sao Phỉ Phỉ ở được? “ Tôn Tử nói xong liền lật chăn bông của Phỉ Phỉ lên chuẩn bị bế cô ấy sang phòng khác.

Ngay khi tấm chăn được lật lên, tôi và Tôn Tử đều choáng váng.

Trên cánh tay Phỉ Phỉ có rất nhiều vết bầm tím, nhìn sơ qua giống như bị người ta ngắt nhéo, hơn nữa móng tay cô ấy cũng chuyển thành màu đen.

“Đã mời bác sĩ xem qua chưa?” Tôn Tử nhìn chằm chằm cánh tay của Phỉ Phỉ, rồi quay đầu nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy dường như đang trách tôi, trách tôi không chăm sóc tốt cho Phỉ Phỉ khi cậu ấy rời đi.

Tôi gật đầu, Tôn Tử vẫn rất lo lắng, bế Phỉ Phỉ lên liền nói muốn xuống núi, cậu ấy muốn đưa Phỉ Phỉ vào trấn để kiểm tra.

“Còn chuyện của Kiến Nam?” Nói thật, tôi không nghĩ mấy cảnh sát bên ngoài này có thể hữu dụng, nói không chừng sau khi ăn uống xong lại đòi nghỉ ngơi.

Cho nên việc tìm kiếm Kiến Nam vẫn rất cần Tôn Tử phối hợp với tôi, hơn nữa bác sĩ đã xem qua tình trạng của Phỉ Phỉ, tôi nghĩ chắc không có chuyện gì đâu, sắc mặt cô ấy so với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều rồi.

“Nhưng?” Tôn Tử nhìn Phỉ Phỉ trong tay có chút do dự, một lúc lâu cũng không biết nên làm sao.

Đúng lúc này Huệ Bình bước vào, cô ấy nhìn tôi và Tôn Tử trong phòng liền nhẹ nhàng nói: “Nếu đích thiếu gia đã ở đây chăm sóc, vậy em xin phép ra ngoài trước.”

“Đợi đã, cô dọn dẹp hết đống này đi, còn nữa đừng có để người bệnh ở trong phòng một mình chứ.” Tôn Tử nghiêm mặt nhìn Huệ Bình, giọng điệu đầy trách móc.

Tôn Tử hiếm khi thực sự nổi giận với người khác, nhưng lần này đối với Huệ Bình lại rất tức giận.

Huệ Bình nghe xong, liền liếc nhìn Tôn Tử nói: “Trong phủ này chỉ có tôi và Tiểu Phân là người hầu, tôi có rất nhiều việc gấp phải làm, ở đâu ra thời gian chứ?”

“Chuyện gấp là chuyện gì? Có quan trọng bằng mạng người không?” Tôn Tử gần như hét lên, vì quá tức giận cả người cậu ấy khẽ run lên.

Huệ Bình nhìn Tôn Tử đang trong cơn thịnh nộ, không đáp lại gì, tôi liền bảo Huệ Bình dọn dẹp sạch sẽ những thứ trên đất, để căn phòng thông thoáng, bây giờ tạm thời bế Phỉ Phỉ vào phòng của tôi, để tôi chăm sóc.

Quyết định này không khiến cho sắc mặt của Tôn Tử tốt hơn chút nào. Cậu ấy bế Phỉ Phỉ vào phòng của tôi, nhẹ nhàng đặt Phỉ Phỉ xuống giường, mặc dù động tác rất nhẹ nhưng vẫn khiến Phỉ Phỉ tỉnh giấc.

Cô ấy yếu ớt nheo mắt nhìn tôi và Tôn Tử, hé đôi môi nứt nẻ, thấp giọng nói: “Con ơi? Con ơi?”

Nghe Phỉ Phỉ gọi như vậy, tôi liền cảm thấy có chút xé nát tâm can.

Bởi vì tôi đã tính thời gian rồi, đứa nhỏ còn chưa thành hình kia nhiều nhất là hai ba tháng, mà tôi và Phỉ Phỉ đã không thân mật được khoảng nửa năm.

Từ sau khi cha mất, tôi luôn cảm thấy rất khổ sở, lúc mới đầu, do ảnh hưởng của rượu nên tôi có làm cùng Phỉ Phỉ vài lần. Sau đó, cảm giác khó chịu sau khi uống rượu khiến tôi chán ghét, nên tôi đã không uống nữa, đối với chuyện kia cũng không có hứng thú, mà dường như Phỉ Phỉ cũng cố tình né tránh chuyện này.

Cho nên, đứa trẻ đó tuyệt đối không thể là của tôi nhưng bây giờ không phải là lúc trách Phỉ Phỉ, có lẽ cô ấy đối với đã sớm không còn tình cảm với tôi nữa rồi.

Suy cho cùng là do tôi đã lạnh nhạt với cô ấy quá lâu, ngay cả khi cô ấy cặp kè cùng người đàn ông khác cũng là do tôi đã không chăm sóc tốt cho cô ấy, không quan tâm đến cảm giác của cô ấy.

“Đứa nhỏ nào?” Tôn Tử có chút kinh ngạc nhìn tôi.

Gương mặt tôi nghiêm trọng lắc đầu: “Bởi vì quá hoảng sợ nên Phỉ Phỉ đã bị sảy thai.”

“Cái gì?” Tôn Tử trợn tròn mắt, nhãn cầu như muốn lòi ra, trông rất đáng sợ, cậu ấy nhìn chằm chằm tôi, muốn nói gì đó nhưng lại cắn chặt răng nuốt vào trong.

Tôi nghĩ rằng chung quy là vì cậu ấy muốn đòi lại công bằng cho Phỉ Phỉ, còn cho rằng người bạn trai như tôi quá tệ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK