Tôi và Tôn Tử lập tức chạy ra ngoài, bên ngoài đang mưa lớn, chúng tôi cũng không cầm ô, chạy một mạch đến nơi gọi là hố rác.
Nước đã ngập miệng hố, tôi và Tôn Tử không biết làm sao, đúng lúc đó tôi liền nhìn thấy một con chó đang ngồi bên mép hố cắn cái gì đó.
“Tôn, Tôn, Tôn Tử?” Hai hàm răng của tôi run lên cầm cập, cả hai tay đều không ngừng run rẩy.
“Sao vậy?” Tôn Tử quay đầu nhìn tôi.
Ngón tay tôi chỉ về phía con chó hoang, trong miệng con chó hoang đó rõ ràng đang ăn một cái chân.
Tôn Tử ngồi xuống nhặt một hòn đó lên ném mạnh vào đầu con chó hoang, con chó hoang kêu mấy tiếng liền bỏ chạy.
Tôi và Tôn Tử nhanh chóng chạy cả hai đều kinh hoàng khi thấy cái chân bị cắn vô cùng thê thảm, nếu như chúng tôi đến chậm một chút, ngay cả xương cũng không còn.
Tôn Tử cố gắng ngăn lại cảm giác buồn nôn, do dự một lúc liền ngồi xổm xuống lấy áo sơ mi bao lấy cái chân mang về đại sảnh.
Chúng tôi tỉ mỉ kiểm tra cái chân, muốn tìm ra một chút manh mối từ nó, kết quả cái chân đã bị ngâm đến biến dạng, rất khó tìm ra manh mối.
Nhìn Tôn Tử tỉ mỉ xem xét, tôi cũng lấy hết can đảm ngồi xổm xuống, mùi thối rữa này thật sự quá đáng sợ, khiến người ta không thể chịu nổi.
“Đây là cái gì?” Tôn Tử nhìn những chấm đỏ ở khe hở ngón chân, mặc dù chỉ chút ít, nhưng vẫn bị sự tỉ mỉ của Tôn Tử phát hiện.
Tôi cẩn thận nhìn những chấm đỏ bị tróc ra, nhìn một lúc liền cau mày thật sự không biết đó là gì.
“Đây không phải là bã rượu sao?” Tôn Tử cầm lên dùng sức ngửi, sau đó khẳng định chắc chắn với tôi đây nhất định là bã rượu.
Tôi giơ ngón cái lên với Tôn Tử, thật quá lợi hại, cái này cũng dám ngửi, tôi nhìn qua đã có cảm giác tim đập thình thịch rồi.
Nếu là bình thường nhất định Tôn Tử sẽ đắc ý một phen, nhưng hiện tại cậu ấy chỉ chú tâm nhìn vào lòng bàn chân, không có tâm trạng đắc ý.
Tôn Tử đã kiểm tra nhiều lần, cuối cùng ngoài bã rượu được phát hiện trong kẽ bàn chân thì cũng không có manh mối nào khác, nhưng bàn chân này vẫn phải bảo quản thật tốt, nói không chừng còn cần phải đối chiếu DNA với Kiến Nam, mặc dù chúng tôi gần như đã có thể khẳng định chắc chắn, nhưng vẫn cần bảo vệ ổn thỏa.
“Ở đây có tủ lạnh không?” Tôn Tử nhìn xung quanh hỏi.
Tủ lạnh? Hơ hơ hơ, tôi nói rằng ở nơi này bóng đèn đã là công nghệ cao nhất rồi, ngoài ra chẳng còn gì khác.
Nhưng may mắn thay thời tiết hiện nay không quá nóng, nên tốc độ phân hủy của bàn chân này sẽ không quá nhanh, đợi ngày mai mấy vị cảnh sát kia thức dậy có thể mang nó xuống núi để bảo quản.
Cuối cùng bàn chân đó tạm thời được đặt trong phòng của tôi, Tôn Tử thấp giọng thì thầm với tôi, tối nay đến sân sau tản bộ.
Sân sau? Trước đây ở sân sau đã xuất hiện âm thanh rất kỳ lạ khiến tôi chú ý, chỉ là đêm tôi đã tìm khắp nơi cũng không phát hiện được gì, Tôn Tử tỉ mỉ hơn tôi, nói không chừng sẽ tìm được.
Tôi nhìn Tôn Tử gật đầu, chúng tôi tùy ý ăn một chút rồi đến thăm Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ đã rơi vào trạng thái hôn mê, thỉnh thoảng cơ thể lại co giật, như thể đã mơ thấy điều gì đó rất khủng khiếp.
Hiện tại nhìn thấy gương mặt Phỉ Phỉ, tâm trạng tôi rất phức tạp, tôi đã nhớ lại chuyện tình của tôi và Thanh Thanh ở kiếp trước, nhưng tôi hiểu rất rõ người quỷ khác biệt không thể nào tiếp tục duyên xưa được.
Nhưng Phỉ Phỉ đã phản bội tôi, đứa con bị sảy của cô ấy là cây kim đâm vào tim tôi, khiến tôi cảm thấy nhục nhã, khổ sở nhưng chỉ có thể chịu đựng.
Chuyện thế này có thể nói được với ai chứ? Tôi im lặng ngồi bên cạnh, không nhịn được sờ tay vào bao thuốc lá mới phát hiện đã bị Tôn Tử hút hết.
Tôn Tử nhìn tôi, lại nhìn Phỉ Phỉ, do dự một lúc mới cúi đầu nói: “Minh Dương, cậu có thật sự yêu Phỉ Phỉ không? Nếu như, nếu như anh em của cậu thích người phụ nữ của cậu, cậu sẽ thế nào?
Tôi nghe xong, tim như thắt lại, chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Tôn Tử đã biết chuyện giữa Phỉ Phỉ và Kiến Nam sao? Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì việc Tôn Tử đoán ra cũng không có gì lạ.
Bởi vì ngay cả một người phản ứng chậm như tôi cũng có thể nhận ra được, Tôn Tử thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra được chứ? Tôi nhìn Tôn Tử cười nhạt nói tôi đã sớm biết rồi.
Tôn Tử kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn tôi, tôi đứng lên quay lưng về phía Tôn Tử hốc mắt hơi đỏ: “Nếu như Kiến Nam vẫn còn sống và họ thực sự yêu nhau, tôi sẽ thành toàn cho bọn họ, làm anh em có kiếp này không có kiếp sau, chỉ cần mọi người đều sống tốt thì tôi chấp nhận.”
Mấy lời tôi nói không phải lời thoại quang minh chính đại gì, mà là quyết định của tôi sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, suy cho cùng chuyện tình cảm cũng không thể gượng ép được.
Tôn Tử trầm mặc, nghe xong lời tôi nói cậu ấy trầm mặc rất lâu, tôi vẫn vậy, không quay đầu lại, tôi không muốn để Tôn Tử thấy tôi khóc sướt mướt như đàn bà được.
“Tôi xuống bếp xem thử khi nào có bữa tối, ăn xong chúng ta bắt đầu vào việc.” Nói xong tôi liền bước nhanh ra khỏi phòng.
Đầu tôi ong ong lên, trong lòng chỉ có một suy nghĩ là buông bỏ hết cảm xúc này, trước tiên phải tìm được Kiến Nam rồi tính.
“Bụp”.
Một người nào đó đâm sầm vào tôi ở ngã quẹo, tôi lùi lại một bước suýt chút nữa thì ngã.
“Ai da, này? Là ai? Không có mắt hả?” Đối phương ngã xuống đất kêu lên oai oái.
Tôi cúi đầu nhìn, người bị ngã dưới đất là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo sa tanh đen dài, trông rất giống địa chủ ở xã hội cũ.