Đến sáng, Huệ Bình lay tôi tỉnh giấc. Cô ấy nhìn tôi một cách khó hiểu, hỏi tôi tại sao lại ngồi đây. Tôi chỉ cười mà không nói gì, nhìn về phía hậu viện, Tôn Tử đã biến mất lúc nào không hay. Tôn Tử đúng là ác độc, bỏ đi một mình rồi để tôi ở lại phơi sương như thế này. “Quác quác quác” Tôi nghe thấy một tiếng lạ phát ra từ chiếc đèn lồng nhỏ của Huệ Bình. Chiếc đèn lồng đó còn được che bằng vải đen, nghe tiếng thì chắc là tiếng chim....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.