“Chắc chắn không phải, chắc chắn không phải.” Lý Tân Khải lẩm bẩm một mình. “Không phải cái gì?” Thi thể mục rữa như vậy còn có thể nhận ra là ai sao? “Cậu xem, thi thể vừa nãy mặc một chiếc váy ngắn màu đen. Bạch Văn Văn mặc dù thích mặc váy nhưng cũng không mặc váy quá ngắn bao giờ, cô ấy đều mặc váy dài qua đầu gối mà.” Lúc này Lý Tân Khải lại có thể bình tĩnh mà phân tích như vậy. Cậu ấy nói như vậy, tôi nghĩ lại, hình như cũng không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.