“Két Két Két.” Tàu hỏa 1 lần nữa dừng lại. Hạ Đông Hải kéo tay áo tôi, vô cùng lo lắng nói: “Chúng ta xuống tàu ngay đi.” Nhưng mọi chuyện không đơn giản như Hạ Đông Hải nghĩ, mặc dù tàu đã dừng lại nhưng cửa vẫn chưa mở, nhiệt độ trong toa tàu càng lúc càng cao. Tôi và Hạ Đông Hải đứng quay lưng lại với nhau, đám yêu ma đen như than kia nhìn chúng tôi chăm chú, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, như cung tên đã lên dây sẵn. "Cạch, cạch, cạch, cạch." m thanh
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.