“Gương mặt này của ta, chàng có còn nhớ không?” Ôn Bội Như ngồi xuống trước mặt tôi, gương mặt ung dung, khí chất quý phái gia giáo. Cô ta nhìn tôi, nụ cười xen lẫn nước mắt. Cô ta đứng dậy xoay người lại với tôi, đôi vai hơi run lên. “Độc phụ rắn rết” cô ta lặp lại từng chữ mà tôi đã nói, sau đó quay người lại, dùng giọng phẫn nộ nói: “Ta là độc phụ rắn rết? Đều là do chàng ép buộc. Minh Hứa Diệp chàng có thể yêu một con hát, nhưng chàng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.