“Bố tôi đâu?” Hạ Đông Hải nhả miếng đá trong miệng ra, liền hỏi. Tôi lắc lắc đầu, cảm thấy rất hổ thẹn, bản thân tôi sau khi xuống dưới suýt chút mất mạng, may nhờ Thanh Thanh cứu tôi, cản bản cũng không biết sư phụ giờ như thế nào. Tôi thật sự giống như Liễu Trường Minh nói, là một phế vật. “Hơ hơ hơ.” Thanh Thanh ở phía sau đột nhiên quỵ xuống, tôi kinh ngạc lập tức đỡ lấy Thanh Thanh ngồi xuống. “Thanh Thanh?” Tôi vén tóc cô ấy sang một bên, mặt cô ấy lộ cả gân xanh, môi
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.