Khi tôi thở hổn hển bước đến chiếu nghỉ dẫn lên tầng 7 thì ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, chiếc chổi đầy máu nằm lặng lẽ của đầu cầu thang. Tia chớp xẹt qua phía chân trời, soi rõ vết máu trên mặt đất. Chân của tôi nháy mắt đã nhũn ra, bắt đầu thấy hối hận vì đã giúp Giang Lâm, tôi không biết Giang Lâm lại làm hại người khác ngoài hung thủ. "Giang Lâm, Giang Lâm, ra đây cho tôi." Tôi tức giận trách mắng. Đáp lại tôi, trừ tiếng gió và tia chớp ra...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.