Ăn xong tôi và Hạ Đông Hải nghỉ ngơi một chút, tối nay còn phải đi gặp linh hồn đang quấy nhiễu Bạch Văn Văn nên chúng tôi buộc phải giữ tinh thần ổn định. Chỉ là vừa nhắm mắt đến khi mở mắt thì trời đã tối rồi, tôi mơ màng tỉnh lại nhìn ra cửa sổ thì trời đã xẩm tối dọa tôi một phen. Ngay lập tức tối móc điện thoại ra xem, đã sáu giờ tối. “Hạ Đông Hải, mau, mau tỉnh dậy.” Tôi gào về phía cậu ta. “Hả, a?” Hạ Đông Hải vẫn còn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.