“Chưởng quỹ, đây là cá mới nấu sao?”
Nàng dùng sức hít hít, mùi vị con cá này thật ngon, cũng rất tươi sốt, vừa ngửi đã đoán được.
“Đúng vậy, phu nhân, muốn mấy con?”
“Hai con đi! Hai bát cơm trắng!”
Bụng vui vẻ hát lên, Lộ Nhi trợn to mắt, hận không thể bắt đầu ăn ngay lập tức.
“Được rồi, phu nhân mời vào bên trong ngồi đi!”
Cá được mang ra vô cùng nhanh, Lộ Nhi cầm đũa lên, cảm giác chua chua ngọt ngọt dĩ nhiên lại giống y hệt trong tưởng tượng. . . . . .
“Này, ăn ngon như vậy, tại sao ngươi lại không ăn . . . . .”
Một mặt ăn xong rồi, Lộ Nhi khéo léo lật con cá lên, lúc ngẩng đầu lại thấy Khánh Vương kinh ngạc nhìn nàng, nàng xấu hổ.
“Ăn ngon không?”
Thấy nàng ăn như hổ đói, Khánh Vương hồ nghi nhìn đĩa gì đó, vẫn chưa từng động đũa.
“Dĩ nhiên, so với ở đồ ăn ở Vương. . . . . . trong nhà đều ngon miệng. . . . . .”
Lộ Nhi muốn nói Vương phủ, nhưng nhìn nhìn chung quanh, cũng có mấy người đang ăn, nàng vội vàng đổi lời.
“A, vậy ta nếm thử một chút!”
Không đành lòng cô phụ ánh mắt của nàng, Khánh Vương rũ mắt xuống, cầm đũa lên, nhã nhặn gắp một miếng cá bỏ vào trong miệng, chân mày liền nhíu chặt lại.
“Thế nào? Có phải ăn rất ngon không?”
Nhìn hắn nhíu chặt mày, Lộ Nhi bất an hỏi.
Nhịn xuống ý nghĩ muốn nhổ ra, hắn chậm rãi nhai kỹ, nuốt nước miếng, mới khó khăn nuốt xuống.
“Như thế nào, mùi vị không tệ chứ?”
Nhìn hắn rốt cục nuốt xuống, Lộ Nhi vui vẻ hỏi. Cảm giác đó giống như nàng là người nấu món này vậy.
“Tạm được!”
Ánh mắt hắn liếc về phía Lộ Nhi, nếu như không phải mới vừa tận mắt thấy nàng ăn như hổ đói, không phải là tận mắt thấy nàng ăn ngon miệng như vậy, thậm chí hắn có điểm hoài nghi, nàng là cố ý chỉnh hắn.
Danh Sách Chương: