“Phu nhân, đã mang đến, người ăn nhanh một chút đi!”
“Ừ, ta đói chết mất . . . . . . Tiểu Tuệ, cám ơn em, bằng không ta thật sự sẽ đói chết . . . . . .”
Lộ Nhi nghịch ngợm le lưỡi, ban ngày có nhiều đồ ăn ngon như vậy, nàng phải cắn răng, cố gắng khắc chế tính thèm ăn, trời mới biết nàng nhịn có bao nhiêu khổ cực?
“Phu nhân, như vậy cũng không phải là cách hay. . . . . .”
Tiểu Tuệ lo lắng nhăn mày, ăn uống quá độ như vậy, đối với hài tử không có chuyện gì sao?
“Vậy ta có thể làm sao? Vương gia vẫn không chịu tỉnh lại, ta chỉ có thể dựa vào vận khí, lấy mình làm cách ứng phó. Ta thật muốn tuyệt thực, nhưng hài tử. . . . . .”
Nếu như không phải là vì hài tử, nàng mới không thèm lén lén lút lút hành động trong bóng tối như vậy?
“Nhưng cũng đã hai ngày rồi, không phải là Vương gia chưa từng. . . . . .”
Tiểu Tuệ đỏ mắt, thanh âm cũng khàn khàn!
“Kiên trì một chút nữa đi, Tiểu Tuệ, Chu quản gia biết chuyện này không?”
Lại ăn miếng to, Lộ Nhi không rõ hỏi.
“Phu nhân, dĩ nhiên ông ấy biết rồi, bằng không, tại sao em có thể lấy được thức ăn ngon như vậy chứ?”
Đúng vậy, cũng đúng, nhiều món ngon như vậy, muốn lén đem hết từ phòng bếp ra là không thể.
Trừ phi, chính là bọn họ cũng mở một mắt nhắm một mắt, để tùy ý mà làm.
“Ha ha, em nói với ông ấy nhất định phải giữ bí mật. . . . . .”
“Giữ bí mật gì? Ừm, tại sao thơm như vậy. . . . . .”
Thanh âm trêu đùa truyền đến, Lộ Nhi và Tiểu Tuệ hốt hoảng quay đầu lại——
Dù sao, hiện tại việc bọn họ làm không thể nào quang minh lỗi lạc, ăn vụng cũng không tính là trộm chứ?
Nhưng hết lần này tới lần khác, làm sao lại cũng có chữ « trộm » chứ?
Mà chết tử tế không được, bọn họ núp ở phía sau viện để ăn ——
Thậm chí cũng không ở trong phòng, cũng không có đốt đèn. . . . . .
“Hoàng. . . . . .”
Danh Sách Chương: