Tiếng khóc kinh thiên chợt vang lên, Lộ Nhi khẩn trương cúi đầu, chỉ thấy Oa Oa vốn đang yên lặng nhìn bầu trời, lúc này lại gào khóc.
“Ha ha, là Oa Oa khóc. . . . . .”
Lộ Nhi vội vàng lắc lư cánh tay, nhưng Oa Oa vẫn khóc như cũ, Hiên Vương cuống quít tiến lên vài bước, nhìn Oa Oa khóc đầy khoái chí, cười nhẹ nói:
“Tiểu tử, nhớ cha con cũng không cần phải kích động như vậy chứ?”
“Ha ha, vậy chàng còn không mau ôm con?”
Lộ Nhi lẩm bẩm trách, nhìn Hiên Vương một cái, Ngưu tẩu vội tiếp gì đó trên tay Hiên Vương. Hắn ôm Oa Oa, Oa Oa mới ngừng khóc!
Tiềm long tinh. . . . . .
Trong đầu, chợt nghĩ đến lời của bọn họ, Oa Oa thật sự sẽ là tiềm long tinh hạ phàm sao?
Sẽ là như vậy phải không?
Hiện tại con mới ba tháng, cũng chưa tới một trăm ngày a, làm sao có thể sẽ. . . . . .
Làm sao có thể sẽ hiểu được những thứ này? Hài tử lớn như vậy sẽ nhận thức sao? Nó sẽ biết ai là ai sao?
Nhưng vừa vặn, nếu như mọi chuyện không phải là trùng hợp, vậy nó tất nhiên là nhận ra hắn!
Mà thân phận mình không phải là đế vương, thật không có chút lợi nào!
Không được, chuyện này không thể nói cho Lộ Nhi! Tuyệt đối không thể để cho Lộ Nhi biết.
“Hiên, chàng mệt mỏi đi? Trời cũng tối rồi, chúng ta đi về trước đi!”
Trở về, rất đơn giản, nhưng cước bộ của hắn, cũng là vạn phần nặng nề.
“Ừ, đi thôi, Lộ Nhi!”
Hiên Vương thu lại vẻ mặt u ám, thanh âm thật là bình tĩnh, chẳng qua là sầu lo trong đôi mắt kia, lại thẳng tắp rơi vào trong lòng Lộ Nhi, thật lâu vẫn không tan được.
Trời, đã tối dần, chung quanh đây không có dã thú, cũng không nghe thấy bọn chúng kêu gào, ngay cả côn trùng cũng rất yên lặng, làm như không đành lòng quấy rầy sự tĩnh lặng này.
Trên bàn cơm đầy tiếng hoan hô cuời nói, nhưng trở lại phòng ngủ, trong phòng đơn giản, lại tràn đầy nặng nề khó có thể đè nén.
Danh Sách Chương: