“Ừm, như vậy không được. . . . . . Bụng của ta. . . . . .”
Ô ô, cõng nàng, vậy mà cô ta lại cõng nàng?
Cô ta không biết người mang thai, đặc biệt là người bụng rất lớn không thể đè ép đứa nhỏ như vậy sao?
“Phu nhân nhẫn nhịn một chút, rất nhanh thôi. . . . . .”
Thật bất ngờ, dọc theo đường đi không nhìn thấy thủ vệ nào, càng không có người nào ra ngoài ngăn cản.
Lộ Nhi muốn hô to, nhưng. . . . . .
Nhưng làm như thế nào để hô chứ?
Hiện tại thanh âm của nàng nhỏ như muỗi kêu, đoán chừng cũng chỉ có nha đầu này ngay gần nàng, mới có thể nghe được thanh âm của nàng?
“Xong rồi! Làm sao lại dễ dàng đi ra như vậy ?”
Ra ngoài cửa viện, Lộ Nhi không khỏi thở dài nói.
“Phu nhân cho rằng dễ dàng đi ra như vậy ư? Là Hoàng thái hậu đã ra chỉ thị, bọn họ ai dám không nghe, ai dám không theo!”
Vậy Hiên Vương thì sao? Hiên Vương cũng biết sao?
Nên biết, dù sao, chuyện này nhiều người biết như vậy, bọn họ làm sao có thể không nói cho Hiên Vương gia chứ?
Nhưng hắn không tới đây, sẽ không tới, hắn phải phụng bồi công chúa của hắn, đi theo công chúa của hắn.
Thật ra thì, từ xưa tới nay, vương tử đều ghép đôi với công chúa. Hắn là vương tử, thê tử của hắn cũng chỉ có thể là công chúa!
Vương gia, Hiên, tạm biệt!
Mặc dù, ngày này đến có chút đột nhiên, nhưng. . . . . .
Nhưng, Lộ Nhi cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc, dù sao trước đây rất lâu Hoàng thái hậu đã nói qua với nàng——
Quân vô hí ngôn, mặc dù Hoàng thái hậu không phải là quân, nhưng lời của bà ấy cũng giống như vậy. . . . . .
————
Sắp đến kinh thành sao? Dọc theo đường đi, nàng rất muốn trốn tránh, muốn đến đó chậm một chút.
Nhưng mệnh lệnh của hoàng huynh, muốn nàng nhanh tới đó!
Bọn họ cũng nghe theo hoàng huynh, dù sao ở Đại Hướng quốc, lời của hoàng huynh so với phụ hoàng càng có hiệu lực.
Danh Sách Chương: