Thấy bọn họ rất tích cực, Bảo Bảo cực hài lòng.
“Đây chính là nhà của muội?”
Nhìn ngôi nhà cũ rách trước mắt, Bảo Bảo không vui nhíu mày.
“Là . . . . . Khụ. . . . . . Là Nha đầu trở về?”
Kèm theo một trận ho khan là thanh âm có chút khàn khàn từ bên trong ngôi nhà cũ rách truyền ra, Vãn Vãn vội vàng chạy tới, vui vẻ kêu lên:
“Nương, Nha đầu có tên rồi, một ca ca tốt bụng đặt tên giúp con, tên là Vãn Vãn nha. . . . . .”
Bảo Bảo cũng đi vào, người của tiệm gạo đặt bao gạo xuống sau đó cũng rời đi. Mặt trời đã ngả về tây, bên trong phòng rất tối.
“Vãn Vãn? Nha đầu à, là ai vậy?”Lại một trận ho khan truyền đến.
“Nương, là ca ca đó, ca ca còn giúp con mua gạo nữa đó!”
“Khụ. . . . . . Vậy cám ơn. . . . . . Rất cảm ơn. . . . . .”
Thấy người bước đến cửa là một đứa trẻ, người phụ nữ bên trong phòng không nhịn được trợn to hai mắt, đây chính là ca ca mà Nha đầu nhắc tới ư? Cũng quá nhỏ đi?
“Cám ơn. . . . . . “
Nên gọi là công tử sao? Nhưng còn nhỏ như vậy nàng không thể nói thành lời.
Có điều nhìn y phục của Bảo Bảo thì biết đây là một hài tử của nhà có tiền.
“Không sao!”
Bảo Bảo thản nhiên cười một tiếng, gương mặt mang vẻ thành thục không thuộc về một đứa nhỏ như vậy, nàng kia nhướng mày đột nhiên hỏi:
“Nha đầu, con đã giấu gạo kỹ chưa? Cẩn thận . . . . .”
“Ha ha, ta tự hỏi sao hôm nay mắt trái luôn giật giật a, bọn họ nói mắt trái giật tài, quả nhiên không sai. . . . . . Một bao gạo lớn như vậy, có thể đổi ít bạc đây?”
Một thanh âm tục tằng truyền đến, trong nháy mắt hai mẹ con trong phòng liền thay đổi sắc mặt, Vãn Vãn chạy ra ngoài đầu tiên, cô bé bất chấp thân thể còn yếu ớt, lảo đảo lao ra ngoài cửa.
Danh Sách Chương: