“Lộ Nhi, muốn qua đó không?”
Hiên Vương cũng không nghĩ đến sẽ có nhiều người như vậy, hai người cách một đoạn xa, chỉ sợ người nào không có mắt, không cẩn thận đụng phải Lộ Nhi.
“Ta ở chỗ này chờ là tốt rồi. Vương gia, chàng qua đó xem thử đi!”
Biết Hiên Vương vội vàng, Lộ Nhi nhẹ cười, nàng có thể bảo vệ tốt bản thân. Hơn nữa, biết hắn đã tỉnh lại, Lộ Nhi cũng thật cao hứng, về phần có thể gặp hắn một lần hay không, chuyện này cũng không quan trọng.
“Tiểu Tuệ, vậy ngươi chiếu cố tốt Lộ Nhi!”
Hiên Vương dặn dò một tiếng, Lộ Nhi cùng Tiểu Tuệ liền vội vàng gật đầu, hắn mới bất an tiến lên, vừa hay nhìn thấy nhóm Hoàng thái hậu quay đầu lại.
Thấy Lộ Nhi, Hoàng thái hậu không vui nhăn mày, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Hiên Vương cũng nhìn lại đây, trên mặt của nàng lại lộ ra nụ cười hiền lành ——
Người trong cung chính là như vậy, kỹ thuật biến đổi sắc mặt của bọn họ không ai bằng!
Nhưng Hoàng thái hậu thật sự có thành kiến với nàng a, nếu như không phải vì đứa bé trong bụng của nàng, sợ rằng nàng đã sớm. . . . . .
Trợn to hai mắt, Lộ Nhi muốn xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp biển người nhìn sang, nhưng trước giường có rất nhiều người vây quanh, Lộ Nhi làm thế nào cũng không thấy được.
“Phu nhân, nếu không chúng ta vào trong viện chờ?”
Nhiều người ở đây, khó tránh khỏi sẽ có người đi tới đi lui , nếu như gã sai vặt nha đầu nào không mở to mắt, đụng phải Lộ Nhi thì sẽ xảy ra chuyện mất.
“Được rồi! Chúng ta đi ra ngoài chờ một chút!”
Ra ngoài cửa, Lộ Nhi hít một hơi thật sâu, người ở bên trong quá nhiều, không khí cũng không tốt lắm, vẫn là không khí bên ngoài mát mẻ.
“Lộ Nhi. . . . . .”
Lộ Nhi đang thích ý nhắm mắt lại, bên tai chợt nghe có người gọi mình, nàng cuống quít mở mắt ra, chỉ thấy Điệp phu nhân đã lâu không gặp.
“Xin chào phu nhân!”
Danh Sách Chương: