“Ngài căn bản chưa từng nghĩ thả ta đi?”
Đôi mắt đẹp nén giận, Lộ Nhi lớn tiếng hỏi.
“Không sai!”
“Vậy vì sao muốn ta giải thích?”
Không hiểu, Hướng Quân rốt cuộc tính toán cái gì, tại sao muốn trêu đùa nàng như vậy ?
“Ta muốn hiểu rõ nàng, hiểu rõ nàng hiện tại!”
Hướng Quân chợt cười to, gương mặt tuấn tú của hắn để sát vào Lộ Nhi, ánh mắt đầy ý trêu đùa nhìn nàng:
“Nàng nên cảm thấy may mắn, Hướng Quân ta cho tới bây giờ chưa từng nghe người khác nói nhảm. . . . . .”
Nói nhảm?
Vậy mà hắn lại bảo nàng nói nhảm?
Còn nên cảm thấy may mắn ư? May mắn cái đầu ngươi ý!
Hai mắt Lộ Nhi bốc lửa nhìn hắn, nhưng hắn giống như không thấy, cười lớn phân phó nói:
“Đưa nương nương trở về!”
Tứ công công vội vàng tới đây, cung kính hỏi:
“Nương nương, cần phải trở về. . . . . .”
Đúng vậy, hắn bây giờ đang triệu kiến nàng? Đây là địa bàn của Hướng Quân hắn, Lộ Nhi thu lại hận ý trong mắt, đi theo Tứ công công nhanh chóng rời đi. . . . . .
Loại người gì chứ, làm sao lại đáng ăn đòn như thế?
Nàng không thể trêu vào, dứt khoát thế, nhắm mắt làm ngơ cũng có thể chứ?
Giận dữ trở lại trong sân, thấy khuôn mặt tươi cười của Tiểu Mê, Lộ Nhi trực tiếp không nhìn, có chút vụng về bò đến trên giường.
“Nương nương, có muốn ăn chút gì hay không. . . . . .”
“Nương nương, có muốn tắm một chút hay không. . . . . .”
“Nương nương. . . . . .”
Bên tai thật ầm ĩ, Lộ Nhi che kín đầu, một câu nói cũng không trả lời.
Tiểu Mê này, chó săn của Hướng Quân, làm sao lại nhiệt tình như vậy chứ?
Ghét, ghét chết mất!
Nghĩ đến vừa rồi mới bị Hướng Quân đùa bỡn, tâm tình Lộ Nhi càng kém, hôm nay tốt hơn, rốt cục gặp được người hại chết Lộ Châu, nhưng. . . . . .
Có ích gì chứ?
Không tìm được Lộ Châu, nàng cũng chỉ có thể thay thế mà thôi!
Hướng Quân không có khả năng thả người, hơn nữa, rất có thể, sau khi đứa nhỏ ra đời, nàng có thể sẽ bị “rắc rắc”.
Danh Sách Chương: