Đối với những chuyện kia, có lẽ lúc mới đầu hắn phải tập thích ứng trong một khoảng thời gian, nhưng hắn tin tưởng mình nhất định có thể làm tốt ——
Thật ra quản lý mấy vạn người hắn cũng từng làm nhưng làm người quản lý ở cổ đại này, tuyệt đối có nhiều quyền lợi hơn, cũng không làm khó được đâu!
Hơn nữa, không phải còn có cha bên cạnh sao?
Có cha bên mình, có chuyện gì không hiểu sẽ nhờ cha giúp một tay, hắn sợ cái gì?
“Bảo Bảo. . . . . .”
Trên xe ngựa, Lộ Nhi không hiểu nhìn Hiên Vương, bất an hỏi:
“Thật sự phải vội vàng như vậy sao?”
Hiên Vương quay đầu, nhìn Bảo Bảo cực kỳ nhu thuận, thấp giọng thở dài nói:
“Lộ Nhi, ta. . . . . . Thật ra Bảo Bảo có năng lực này, có thể để con thích ứng trước. . . .”
Ban đầu hắn cũng không tính nhanh như vậy, nhưng hôm nay thấy biểu hiện rõ ràng của Bảo Bảo, hắn mới quyết định muốn Bảo Bảo tham dự trước.
“Nhưng, Hiên. . . . . .”
Con vẫn chỉ là một đứa trẻ!
Lộ Nhi muốn nói nhưng vẫn không thể mở miệng, Hiên Vương xoa đầu Bảo Bảo, khẽ thở dài:
“Bảo Bảo, con thật sự chỉ là đứa nhỏ sao?”
Rất nhiều chuyện, mặc dù hắn không nói ra nhưng không có nghĩa là cái gì hắn cũng không biết, Bảo Bảo như thế nào, có lẽ là từ rất lâu hắn đã đoán được.
“Hiên. . . . . . Những lời này có ý gì?”
Sắc mặt Lộ Nhi trắng bệch, nàng chưa nói với Hiên Vương a, làm sao Hiên Vương có thể biết? Hắn biết cái gì?
“Cha, cha nói gì vậy. . . . . .”
Bảo Bảo đang giả bộ mơ hồ, nhìn đôi mắt khôn khéo của cha, hắn không biết hiện tại cha biết được bao nhiêu.
“Lộ Nhi, còn nhớ rõ khi nàng mất tích không? Khi đó ta đã phát hiện Bảo Bảo không bình thường. Lúc ấy, ánh mắt của con rất lạnh, khiến cho ta làm thế nào cũng không coi thường được. . . . . .”
Ánh mắt Hiên Vương vẫn rất ôn nhu, thanh âm thản nhiên, hắn khẳng định Lộ Nhi biết, nhưng hắn cũng không tức giận, biết rõ tại sao Lộ Nhi phải gạt hắn.
Danh Sách Chương: