“Đi thì biết, đi thôi. . . . . .”
Người nọ vung tay lên, mấy nha đầu cao lớn thô kệch đi vào, lôi kéo nàng ra ngoài.
Hiên Vương phủ
Quan sát vẻ mặt hắn, công chúa bất an cúi đầu!
Trong phòng rất yên tĩnh, trừ hắn ra, còn có mấy người, nàng biết, là cha nương Lộ Nhi.
Sắc mặt Từ thái y coi như bình tĩnh, nhưng Từ phu nhân lại che miệng nức nở ——
Bà không lớn tiếng khóc lóc, nhưng như vậy lại làm cho người ta càng thấy bi thương.
“Nói, Lộ Nhi ở đâu. . . . . .”
Nhìn công chúa đi vào, Hiên Vương sải bước tới đây, một phát bắt được cổ công chúa, hung tợn nhìn nàng.
Tay của hắn rất lạnh, rất lạnh, áp đến cổ của nàng rất đau, nàng thậm chí hoài nghi, nếu như mình nói sai một từ, hắn sẽ lập tức động thủ giết nàng!
“Cái gì? Chàng nói Lộ Nhi?”
Lộ Nhi, không phải là ngày mai sẽ cùng Hiên Vương cử hành hôn lễ sao? Tại sao hiện tại hắn lại hỏi nàng chứ?
Chợt nghĩ đến hôm nay gặp Mị, hắn to gan dám ình một bạt tai!
Tên Mị kia cho dù lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một nô tài, làm sao hắn có thể dám đánh nàng chứ?
Nhưng hắn đã đánh, vậy cũng chứng tỏ một chuyện, đó chính là. . . . . . . . .
“Vương gia nói đùa, ta vẫn luôn ở trong phòng, cái gì cũng không làm, làm sao có thể biết Lộ Nhi của ngài ở nơi nào. . . . . .”
Trong đầu nhanh chóng vòng vo suy nghĩ, vẻ mặt công chúa cực kỳ tự nhiên trả lời.
Mà trên mặt nàng, một ít kinh ngạc lộ ra nhanh chóng biến mất, Hiên Vương cũng thấy rõ!
Nàng ta không biết!
Đều nói ánh mắt của một người không lừa được người khác, mà vừa rồi, quan sát ánh mắt công chúa, Hiên Vương đã hiểu, lần này không phải là do công chúa làm.
Nàng ta không biết chuyện, vậy Lộ Nhi. . . . . .
Lộ Nhi, nàng ở đâu?
“Ô ô, đều tại ta, là ta không trông chừngLộ Nhi. . . . . .”
Danh Sách Chương: