Nói đến hài tử, Lộ Nhi mang theo sắc mặt vui mừng khó nén, công chúa thở dài, thấp giọng nói:
“Ca của ta gửi thư. Một phong thư cho ta, một phong là cho Hoàng thượng. . . . . .”
Lộ Nhi ngẩn ra, cho công chúa thì nàng có thể lý giải, nhưng gửi cho Hoàng thượng vậy là vấn đề to tát.
“A, thật?”
Lộ Nhi nói nhỏ, đôi mắt nhìn hoa quế cách đó không xa, nụ hoa màu trắng nhạt, căn bản là không đẹp hơn những bông hoa, nhưng bọn chúng cũng có vẻ đẹp của riêng mình.
“Cô không muốn biết nội dung bức thư sao? Ca của ta, là nam tử tốt nhất trên thế gian này. . . . . .”
Nói đến ca ca, trên gương mặt công chúa mang theo một tia ửng hồng, cùng với y phục màu hồng của nàng, cực kỳ tươi đẹp.
“Ha ha, người thân của mình, từ nhỏ luôn quan tâm che chở đương nhiên luôn cảm thấy là tốt nhất. . . . . .”
Lộ Nhi nhàn nhạt cười một tiếng, khi công chúa đang khen ngợi ca ca của mình thì ánh mắt kia, thần thái kia, giống như ca ca của nàng chính là minh tinh nàng sùng bái nhất, vô cùng dễ thương.
“Mọi người cũng đều nói như vậy. Ca ca rất lạnh lùng, những lúc bình thường đều không câu nệ nói cười, nhưng đối với ta, huynh ấy luôn tươi cười. Huynh ấy cực kỳ thích một nữ tử. Bối cảnh của nàng ta không tốt, nhưng huynh ấy vẫn luôn đối xử tốt với nàng, thậm chí cho nàng một hài tử. . . . . .”
Lộ Nhi quay đầu lại, không hiểu tại sao công chúa nhìn mình như vậy, tại sao muốn nói với nàng những chuyện này.
Nhưng một nam tử không câu nệ nói cười, có thể phá lệ vì một nữ nhân có thân phận không xứng với hắn, trong tim của hắn, nữ tử này cũng có trọng lượng đi.
“Thật sự? Vậy cô gái kia sẽ rất hạnh phúc. . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, phụ họa cười nói.
“Huynh ấy sẽ tới, đoán chừng chưa đến nửa tháng là tới. Mà sau khi huynh ấy tới đây, cũng sẽ định ra ngày hôn lễ của ta. . . . . .”
Danh Sách Chương: