Các nàng rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, nhàm chán chết mất.
“Nô tỳ . . . . . Phu nhân, Vương gia không phải là người phu nhân nên yêu, người không nên yêu Vương gia. . . . . .”
Tiểu Mê ngẩn ra, chợt thấp giọng nỉ non nói.
“Cô nói cái gì? Tiểu Mê, vừa rồi cô nói gì?”
Giọng nói của nàng ta cực thấp, Lộ Nhi chỉ nghe được cái gì Vương gia, cụ thể lại không nghe rõ ràng, nàng mới vội vàng hỏi một lần.
“Tiểu Mê, ta nghĩ làm sao lại không tìm được ngươi, thì ra là ngươi ở nơi này a.”
Một thanh âm thanh thúy từ phía sau chậm rãi vang lên, Lộ Nhi vội vàng xoay người lại, chỉ thấy Tiểu Mê kinh hoảng nhìn công chúa, mà trên mặt công chúa vẫn là nụ cười vui vẻ.
“Ơ, đây không phải là Lộ Nhi sao? Lộ Nhi, vừa rồi tại sao không đi dùng bữa, cô không đói bụng sao?”
Làm như mới vừa thấy Lộ Nhi, nàng ta kinh ngạc hô.
“Công chúa, vừa rồi Tiểu Mê là nhìn thấy phu nhân đi một mình, cho nên mới đưa phu nhân đi. . . . . .”
Tiểu Mê lấy lại tinh thần, đáng thương nhìn Lộ Nhi một cái, Lộ Nhi cũng liền vội vàng gật đầu:
“Đúng vậy, vậy là đã đến rồi, ta về trước . . . . . .”
Khóe miệng tràn ra một nụ cười nhạt khó hiểu, Lộ Nhi xoay người trở về phòng, nàng cũng không muốn đối mặt với công chúa này, nàng ta cười quá mức rực rỡ, luôn khiến cho Lộ Nhi liên tưởng đến ——
Sói đội lốt cừu.
Cảm giác rất kỳ quái nhưng ý nghĩ xuất hiện đầu tiên trong đầu Lộ Nhi lại là như vậy.
“Lộ Nhi, vậy cô cẩn thận một chút. . . . . .”
Công chúa hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu Mê một cái, đưa mắt nhìn Lộ Nhi rời đi, nụ cười trên mặt rốt cục không còn nữa.
Mọi người tản đi, Ngạo Vũ Các khôi phục yên tĩnh trước đây, một thân ảnh ẩn ở bên trong bóng cây, mấy nam tử áo đen liên tiếp bay xuống.
“Nói những gì?”
Ngạo Vũ Các vẫn là thiên hạ của hắn, cho nên vừa rồi hắn rời đi, cũng thấy Tiểu Mê lén lút.
Danh Sách Chương: