Thái y thở dài, Lộ Nhi cũng rất lo lắng, bất an hỏi:
“Chỉ là cái gì?”
Bình thường dưới tình huống này, theo như kinh nghiệm trước đây, sau “chỉ là” này, mới là lời quan trọng nhất.
“Thật ra thì cũng không có chuyện gì. Chỉ là ngài ấy bị thương một chân, không biết sau khi tỉnh lại sẽ như thế nào. . . . . .”
Chân?
Lộ Nhi khiếp sợ lui về phía sau hai bước, chân bị thương, vậy là ý gì?
Hiên Vương cũng kinh hãi, hắn cũng mới vừa tỉnh lại, chỉ biết là Khánh Vương bị thương, nhưng không hiểu rõ thương thế của Khánh Vương, càng không nghĩ tới, hắn sẽ bị thương đến chân!
Xoạt một tiếng, Hiên Vương vạch chăn, quả nhiên thấy chân trái dùng miếng gỗ cố định!
“Thái y, chân của đệ ấy đến lúc nào mới có thể phục hồi như cũ?”
Lộ Nhi che miệng, Khánh Vương gia anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng nếu như biết chân bị thương, vậy. . . . . .
Hắn sẽ đau lòng cỡ nào, khổ sở cỡ nào!
“Việc này tạm thời khó mà nói chính xác, phải đợi Vương gia tỉnh lại mới có thể biết. . . . . .”
“Vương gia. . . . . .”
Lộ Nhi chợt chạy đến trước giường, bắt được tay Khánh Vương khóc.
“Lộ Nhi. . . . . .”
Hiên Vương đau lòng nhìn nàng, run rẩy nói:
“Lộ Nhi, đệ ấy cứu nàng, cũng không muốn nhìn thấy nàng tự trách như vậy. Nàng không nên cảm thấy có lỗi, nàng như vậy, nếu đệ ấy biết cũng sẽ không. . . . . .”
“Hiên, ta biết. Chỉ là, không đáng giá, không đáng giá. . . . . .”
Hiên Vương lấy một cái ghế, đỡ Lộ Nhi ngồi xong, nàng vẫn cầm tay Khánh Vương, gương mặt xót xa.
“Vương gia, ngài còn nhớ rõ ngài nói gì không? Ngài nói ta muốn ăn cái gì, muốn cái gì thì nói cho ngài biết, ngài sẽ mua cho ta, đưa tới cho ta. . . . . .”
Nghĩ đến khi đó, khóe miệng Lộ Nhi lộ ra nụ cười thản nhiên, trong lòng Hiên Vương đau xót, mà Từ thái y thấy lại là khiếp sợ há to miệng.
Danh Sách Chương: