Lộ Nhi cũng muốn hỏi một tiếng, nhưng mở miệng mấy lần cũng không nói ra được, chỉ lẳng lặng đi theo hắn.
Buổi chiều trên đường phố cũng không có nhiều người, chung quanh yên tĩnh rất nhiều.
Trong xe ngựa, Lộ Nhi ngậm miệng, một câu nói cũng không nói.
“Lộ Nhi, nàng thích Từ thái y không?”
Hiên Vương giơ tay lên, bàn tay nắm tay bé nhỏ của Lộ Nhi thật chặt, tay của hắn ấm áp như vậy, có lực như vậy.
“Ông ấy rất tốt, giống như trưởng bối đôn hậu, đối với ta cũng rất tốt!”
Lộ Nhi cúi đầu, nghĩ đến Từ thái y, trong lòng lại có tia cảm động.
“Đúng vậy, đúng là không tệ, ta và ông ấy qua lại cũng rất tốt, đã rất nhiều năm. Lộ Nhi, chúng ta đến trong phủ Từ thái y một chút đi!”
Không trực tiếp nói ra ý đồ của mình, thứ nhất hắn chưa trực tiếp nói toan tính của mình cho Từ thái y, không biết Từ thái y có thể đáp ứng hay không. Thứ hai ư, hắn muốn cho Lộ Nhi một niềm vui bất ngờ, để cho nàng cũng vui vẻ.
“Đến phủ của Từ thái y?”
Lộ Nhi lấy làm kinh hãi, Hiên Vương mang nàng ra ngoài cũng chỉ đến Khánh Vương phủ, còn những nơi khác thật sự cho tới bây giờ chưa từng đi qua.
Chẳng lẽ hắn muốn trước tiên để mình đến ở nơi đó?
Như vậy cũng không tệ, dù sao Từ thái y cũng rất tốt với mình.
“Ừ, Từ phu nhân đối với người khác cũng rất tốt. Lộ Nhi, nàng nhất định sẽ thích. . . . . .”
Thật sao? Nếu như bọn họ đối xử tốt với mình, đó cũng không phải là một chuyện xấu.
Chốc lát sau, xe ngựa rốt cục dừng lại, Hiên Vương ôm Lộ Nhi xuống xe, ở cửa chỉ có mấy gã sai vặt.
Bọn họ thấy Hiên Vương, dường như kinh ngạc, nhưng rất nhanh, một thủ lĩnh liền nở nụ cuời:
“Vương gia tới, để tiểu nhân đi bẩm báo lão gia. . . . . .”
Lão gia không dặn dò gì cả, có lẽ là Vương gia vô tình đến đây. Hiên Vương khoát khoát tay, cười nhạt nói:
“Bổn vương tự mình đi vào là được rồi. . . . . .”
Danh Sách Chương: