Tức giận, phẫn nộ, hay là cao hứng?
“Đó là do viên thuốc Cô Ưng cho nàng. Thuốc đó có lợi, nhưng lại không thể thay thế. Lộ Nhi, thân thể của nàng vốn đã yếu, nghe lời!”
Là viên thuốc màu đỏ sao? Lộ Nhi chậc chậc lưỡi, viên thuốc kia thật đúng là đồ tốt, nàng không nghĩ tới ăn lâu như vậy mà công dụng của viên thuốc kia vẫn còn.
“Nhưng Hiên, người ta thật sự không ăn được. Chốc nữa ăn có được hay không?”
Lộ Nhi cau mày, không phải là nàng không muốn ăn, mà là gần đây thật sự là mất khẩu vị:
“Chàng xem người ta bụng lớn như vậy, hài tử phát triển, tự nhiên cũng chen đến dạ dày rồi, khẩu vị cũng teo nhỏ lại. . . . . .”
Nói linh tinh thuyết phục Hiên Vương đi, hơn nữa vẫn chưa tới tám tháng mà mỗi ngày nàng cảm thấy cực mệt mỏi, cuối cùng hơn một tháng này nàng không biết nên làm sao làm mới phải.
“Thật không? Ngày mai ta hỏi thái y một chút, Lộ Nhi, nàng vất vả rồi. . . . . .”
Trong mắt hắn thay bằng một tia nhu tình, Lộ Nhi vội vàng lúng túng cười cười, nói một câu kinh điển:
“Ta nguyện ý. . . . . .”
Mồ hôi, trời mới biết khi nói những lời này, chính nàng cũng thiếu chút nữa phun ra, có điều Hiên Vương không thấy buồn nôn, ngược lại là gương mặt cảm động.
Cổ nhân chính là như vậy, hắn không muốn suy nghĩ nhiều, hài tử cũng đã có rồi, dù nàng không muốn nhưng có thể làm sao bây giờ?
————
“Từ thái y, ông cảm thấy bụng của cháu bình thường sao?”
Qua ba ngày, thái y luôn tới đây chẩn mạch, đã có mấy lần tiếp xúc nên Lộ Nhi cùng Từ thái y cũng thân thiết hơn, nói cũng nhiều hơn.
Lộ Nhi ở chỗ này, không có cha mẹ, không có thân nhân, mà Từ thái y giống như là một trưởng bối hòa ái hiền lành. Cùng nói chuyện với ông luôn làm cho nàng cảm thấy hết sức thân thiết.
Danh Sách Chương: