Phiền não đi lại trong phòng, phía ngoài tiếng kêu đau đớn càng ngày càng nhỏ, Tiểu Man cũng bị kéo tới đây, nhưng nàng ta chỉ là một nha đầu, hỏi thế nào cũng không biết giải dược ở đâu.
“Cha, cái này nhất định phải có giải dược sao? Linh đan giải độc gì đó có thể dùng hay không?”
Nghĩ đến độc, Lộ Nhi chợt nhớ tới lúc nàng hôn mê, Cô Ưng cho nàng ăn hai hạt Huyết ngọc hoàn, không biết cái đó hiệu quả như thế nào.
“Linh đan gì?”
Linh đan trong cung không ít, có thể giải bách độc cũng không nhiều.
“Cái đó, ví dụ như Huyết ngọc hoàn. . . . . .”
Lộ Nhi thử nói, không nghĩ tới ánh mắt Từ thái y sáng lên, hai mắt chăm chú nhìn Lộ Nhi:
“Cái đó dĩ nhiên có thể. Lộ Nhi, con có Huyết ngọc hoàn? Nó có thể cải tử hồi sinh. . . . . .”
Lộ Nhi lắc đầu một cái:
“Không có!”
Từ thái y nhăn mày, vẻ mặt lại ảm đạm:
“Vậy con hỏi cha làm cái gì?”
Lộ Nhi nhìn thử ra bên ngoài, có rất nhiều người nhưng lúc này trong phòng lại không có ai, chỉ có hai cha con bọn họ, nàng tiến tới bên tai Từ thái y, thấp giọng nói:
“Con đã từng ăn hai hạt. . . . . .”
“Hai hạt. . . . . .”
Từ thái y đưa ra hai đầu ngón tay, trong chớp mắt cũng không hiểu rõ, trước khi sinh hài tử, thân thể Lộ Nhi mặc dù không tốt, nhưng, mỗi lần có chuyện xảy ra đều phục hồi rất nhanh, hẳn là tác dụng của Huyết ngọc hoàn đi?
“Con ăn hai hạt?”
Trong mắt tràn đầy khó tin, Huyết ngọc hoàn a, một viên cũng là mơ ước của bao người, nha đầu này lại tốt số ăn được hai viên.
“Đúng vậy, cha, máu của con. . . . . .”
“Có thể, có thể. . . . . .”
Từ thái y vội vàng nói, Lộ Nhi vội vươn cánh tay ra, vui vẻ cười nói:
“Vậy phải làm sao? Con muốn cứu chàng!”
Cám ơn trời đất, không nghĩ tới máu của nàng có ích như vậy, có thể cứu Hiên Vương là tốt rồi!
Danh Sách Chương: