Xuất chinh?
Nghĩ đến ngày đó bọn họ lừa mình, không nghĩ tới chuyện này cũng không hoàn toàn là lời nói dối, thì ra hắn thật sự phải xuất chinh.
Hiên, chàng nhất định là rất thất vọng đi, chàng cho rằng Lộ Nhi lừa chàng ư? Chàng cho rằng Lộ Nhi đang trêu đùa chàng sao?
Nhưng Lộ Nhi không có, Lộ Nhi thật sự không có!
Trong xe, lại khôi phục yên tĩnh, dọc theo đường đi Hướng Quân đối với nàng mặc dù lạnh lùng, nhưng cũng không làm khó Lộ Nhi, mười tám ngày sau, bọn họ rốt cục trở lại phủ thái tử Đại Hướng quốc.
Xe ngựa dừng lại, Hướng Quân ân cần đỡ Lộ Nhi xuống xe, Lộ Nhi muốn hất tay của hắn ra, nhưng vừa nhìn thấy đầy người trên đất đen, tay của nàng liền cứng đờ, một cử động cũng không dám.
Trên đất rất nhiều người đang quỳ, có nữ tử mặc y phục màu sắc riêng, có nha đầu mặc y phục giống nhau, gã sai vặt, còn có một số người, sau đó Lộ Nhi mới biết, bọn họ là phụ tá thái tử.
Hướng Quân nắm chặt tay Lộ Nhi, uy nghiêm nhìn bọn họ một cái, cái gì cũng không nói, liền dẫn Lộ Nhi vào bên trong.
Sau khi hai người đi khỏi, những người quỳ trên đất mới vội vội vàng vàng đứng lên, bọn họ đi theo phía sau Hướng Quân, một hàng người thật dài, thanh âm đi bộ rất nhẹ, càng không có một ai nói chuyện.
“Tứ công công, mang nương nương trở về phòng đi!”
Đi một hồi, Hướng Quân chợt phân phó nói, Tiểu Mê vội vàng đi lên trước, cẩn thận đỡ tay Lộ Nhi, một nam tử cũng đi tới, dẫn Lộ Nhi đi. . . . . .
“Đợi chút, tìm thái y tới đây đi. Bạch phi dọc theo đường đi mệt nhọc, cũng là vô cùng mệt mỏi, để cho thái y cẩn thận hầu hạ một chút. . . . . .”
Thái y hầu hạ một chút?
Thái y hầu hạ cái gì chứ? Bọn họ là xem bệnh.
Nhưng có câu Hướng Quân nói đến không phải là sai, bây giờ nàng mệt chết đi, mà dự tính cũng chỉ có hơn mười ngày nữa sẽ sinh, nhưng Lộ Nhi đã cảm giác được bụng có chút đau, đứa nhỏ này, đoán chừng căn bản là không chờ lâu được như vậy.
Danh Sách Chương: