Có thể làm sao chứ, nàng trừ cách phải nhảy vào, cũng không có cách tránh khỏi.
“Lộ Nhi, chuyện này đối với con cũng không có gì bất lợi, tại sao con lại cố chấp như vậy chứ?”
Cho dù nàng ta có ký tên, nhưng người Vương gia yêu là ai chứ, cũng không có chuyện gì thay đổi a?
Đúng, Hiên Vương đã thành thân cùng công chúa rồi, cũng là do một tay bà chuẩn bị, nhưng. . . . . .
Nhưng bà chỉ cho công chúa một danh phận mà thôi, bà cũng không buộc Hiên Vương cùng công chúa động phòng, đây không phải đã là rất tốt rồi sao?
“Nương nương, nếu như Lộ Nhi nhớ không lầm, dường như ngay từ khi gặp mặt, người cũng không có thiện cảm với Lộ Nhi? Lộ Nhi muốn biết nguyên nhân, được không?”
Không nhận tờ giấy đó, Lộ Nhi chỉ thản nhiên hỏi, nàng biết hôm nay Hoàng thái hậu sẽ không làm gì nàng, bà chỉ muốn giữ công chúa lại thôi.
Nhưng còn vấn đề này, nàng đã suy nghĩ cực kỳ lâu cũng không thể hiểu rõ, Hiên Vương cũng không hiểu.
Hoàng thái hậu sửng sốt một chút, hai mắt lấp lánh nhìn Lộ Nhi, kinh ngạc hỏi:
“Con đồng ý?”
“Lộ Nhi không thể không đồng ý sao?”
Lộ Nhi nháy mắt mấy cái, vô tội hỏi.
“Ha ha, cũng đúng. Lộ Nhi, con biết không? Thật ra thì ta cũng không ghét con như vậy. . . . . .”
Hoàng thái hậu đứng lên, xem ra muốn Lộ Nhi ký tên trên tờ giấy đang lẳng lặng nằm trên bàn.
“Nhưng người cũng không yêu thích Lộ Nhi. . . . . .”
Lộ Nhi cười dịu dàng, trong mắt mang theo chút bất đắc dĩ:
“Có lẽ ngay từ lúc đầu, vừa mới gặp mặt người thật sự không thích Lộ Nhi, bởi vì khi đó Hiên Vương cũng không tin tưởng đứa bé kia là của hắn. Lộ Nhi không phải là người của Đại Nguyệt quốc, thậm chí cũng không phải là người thuộc về bên này. . . .”
Trong mắt mang theo chút bất đắc dĩ:
“Người biết không? Nương nương, Lộ Nhi cũng có một mẫu thân rất thương ta rất yêu ta, nhưng. . . . . . Nhưng khi chúng ta chia xa, Lộ Nhi tới nơi này, chỉ bởi vì một giấc mộng không giải thích được, Lộ Nhi đã tới bên này. . . . . .”
Danh Sách Chương: