Mị cúi đầu, không lên tiếng, công chúa bất đắc dĩ khoát khoát tay, thở dài nói:
“Thôi, ngươi đi xuống trước đi! Chuyện này ta sẽ đặc biệt báo lại cho điện hạ!”
Mị ngẩng đầu lên, hai mắt nhíu lại, thản nhiên nhắc nhở:
“Nương nương mang thai là cốt nhục của điện hạ, so với ai khác điện hạ đều khẩn trương hơn! Sở dĩ ngài ấy chưa đến đón nương nương, đó là bởi vì bên kia chưa xử lý tốt! Công chúa, người nói sao? Nếu như công chúa không cẩn thận phá hỏng kế hoạch của điện hạ, vậy. . . . . .”
Thân thể công chúa cứng đờ, chân mày bất an nhíu lại:
“Ngươi uy hiếp ta?”
Trong lồng ngực, chỉ cảm thấy một đoàn lửa giận trong giây lát được đưa lên, hắn là tâm phúc của thái tử, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một nô tài mà thôi!
Mà nàng là công chúa, tại sao hắn có thể nói chuyện với nàng như vậy!
“Công chúa đa tâm, thuộc hạ không dám! Chẳng qua là nhắc nhở công chúa một tiếng mà thôi. . . . . .”
Khóe miệng tràn ra một tia cười nhạt, Mị xoay người rời đi, để lại công chúa nổi giận nhìn chăm chú vào cửa đã không còn một bóng người!
Hừ, thái tử. . . . . .
Tính tình của hắn, thủ đoạn của hắn, hắn khôn khéo, nàng dĩ nhiên biết!
Chẳng qua là, hiện tại nàng thật hoài nghi, đối với tình huống của bên này hắn rốt cuộc biết được bao nhiêu?
Đúng vậy, nàng rõ ràng, mấy ngày gần đây, Lộ Nhi và Hiên Vương vẫn luôn ở trong một phòng, cô nam quả nữ, cho dù là giữa bọn họ thật sự không có gì, người ngoài cũng sẽ không tin!
Mà thái tử, đã từng dặn dò mình, ngàn vạn lần không được nói cho Lộ Nhi thân phận của nàng, càng không thể nói rằng mình biết Lộ Nhi!
Vậy theo ý này, cũng không phải là hắn không biết gì cả.
Hoàng huynh, rốt cuộc huynh định làm cái gì?
Cầm bút lên, trong khoảng thời gian ngắn công chúa không biết nên bỏ xuống thế nào.
Nói, hay là không nói, một vấn đề rất đơn giản, lúc này nàng vô cùng do dự!
Danh Sách Chương: