“Dường như không biết, mới vừa rồi ta nghe thấy Vương gia nói trở về muốn thành thân với phu nhân, lập nàng làm Vương phi. Huynh nói nên làm gì bây giờ, có muốn nói cho hai người biết hay không?”
Hứa Cường bất an nhíu mày, xem thử cảnh vật gào thét ngoài kia, thở dài nói:
“Đừng vội nói. Nếu đã là sự thật, nói cũng không thể thay đổi gì, không bằng chờ trở về phủ nói sau. Hơn nữa, huynh cũng biết Vương gia đối với phu nhân rất thâm tình, nếu như nói ra lại ảnh hưởng đến tâm tình của Vương gia, chúng ta không phải là càng thêm rủi ro? Còn có, nếu như Vương gia tức giận, trực tiếp không trở về, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Hoàng thượng. . . . . .”
Điều này cũng đúng sự thật, dọc theo đường đi chuyện xảy ra vốn không ít, còn có Hướng Quân, bọn họ nên đồng tâm quan tâm đến chuyện quan trọng mới đúng.
Về phần Vương gia cùng phu nhân, chờ khi hai người trở về phủ sau đó lại nghĩ cách cũng không muộn, thật ra thì phu nhân có tiểu thiếu gia trong tay, sợ cái gì chứ?
“Huynh nói cũng đúng! Trước hết chúng ta lừa hai người đi! Nếu như Vương gia trách tội, cứ an toàn trở về phủ sau đó xử lý cũng không muộn!”
Hai người rốt cục bàn xong, lúc Hứa Cường đáp ứng, chỉ thấy Hiên Vương cùng Lộ Nhi ôm nhau vô cùng chặt, trong mắt của hắn nóng lên, không đành lòng quay đầu đi chỗ khác!
Bọn họ đều là nô tài, ánh mắt nhìn người cũng khác, nếu để cho hắn nói, phu nhân này có thể so với công chúa dối trá đến cực điểm tốt hơn nhiều, nhưng Hoàng thái hậu nương nương à, tại sao người lại không thích phu nhân chứ?
Sau khi rời tầm mắt không nhìn gương mặt hạnh phúc của hai người, hắn nghĩ bọn họ sẽ hạnh phúc, nhưng chặng đường trước mặt, nhất định cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió. . . . . .
————
“Cái gì? Bọn họ đi không ngừng nghỉ, vẫn luôn đi đường rừng?”
Đuổi theo một đường, ngược lại hắn thật sự không nghĩ tới, Hiên Vương sẽ chọn đường nguy hiểm nhất.
“Điện hạ, bọn họ căn bản là chưa từng đặt chân trong trấn. . . . . .”
Danh Sách Chương: