“Lý Ngọc, ngươi có biết, thím ngươi đã chết. . . . . .”
Bọn họ là bà con xa, không phải là họ hàng gần, Lộ Nhi mới vừa nghe Hiên Vương nói qua.
“Cái gì? Làm sao sẽ. . . . . .”
Rõ ràng đã biết chuyện này, nhưng lúc này nàng chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng không biết. Kinh ngạc trên mặt, nước mắt giàn giụa, làm cho người thương tiếc.
“Đúng vậy. Còn nhớ cách đây không lâu ta và Vương gia bị ám sát không? Người thuê sát thủ chính là nàng. Lý Ngọc, cái gì cô cũng không biết sao?”
Lý Ngọc bị dọa sợ đế nỗi vội vàng dập đầu, thanh âm bịch bịch ở bên trong phòng tĩnh lặng càng thêm kinh người:
“Nô tỳ không biết, nô tỳ luôn ở trong phủ, đã rất lâu chưa từng ra ngoài. . . . . .”
“Hừ, ngươi không biết? Nữ nhân kia, người duy nhất trong phủ có quan hệ với nàng ta chính là ngươi. Ngươi không biết thì ai biết?”
Hiên Vương vỗ bàn một cái, Lý Ngọc dập đầu mạnh hơn, rất nhanh trên đất có vệt máu đỏ tươi. . . . . .
“Vương gia!”
Lộ Nhi thở dài, Hiên Vương cũng thật là, sốt ruột như vậy cũng không phải là cách hay. Nữ tử này không mở miệng, tất nhiên cũng có nguyên nhân không thể nói, bọn họ không thể mạnh mẽ bức cung a.
“Lý Ngọc, ta biết chuyện này không phải là cô làm, nhưng cô phải biết, thím cô đã xảy ra chuyện, mà người kia, cũng biết Vương gia sẽ tra hỏi cô, cô nghĩ nàng ta sẽ để cô khai ra nàng ta sao? Nàng ta sẽ cho để cho cô sống thật khỏe mạnh sao? Cô chết, mọi chuyện sẽ chấm dứt, nàng ta mới có thể yên tâm. . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, đây là chuyện người nào cũng có thể nghĩ ra được, hi vọng Lý Ngọc sẽ không quá ngốc!
“Phu nhân, Lý Ngọc biết, nhưng nô tỳ thật sự không. . . . . .”
“Vương gia, Vương gia, Vương gia. . . . . .”
Mấy tiếng kêu lên từ xa đến gần, một bóng người chạy vào, Lộ Nhi ngẩng đầu nhìn lên, lại là. . . . . .
Danh Sách Chương: