Bảo Bảo dừng chân nhưng không hề quay đầu lại.
“Mẹ, ca ca là. . . . .”
“Cậu ấy là con của Vương gia, chúng ta không thể trêu vào. . . . . .”
Aiz, nhìn ánh mắt lưu luyến của nữ nhi, phụ nhân thở dài. Có lẽ đây là số mệnh đi.
“Ta. . . . . .”
Đứa nhỏ đã đi nhưng còn hắn thì sao? Hán tử muốn mở miệng hỏi nhưng. . . . . .
Hắn không dám, mặc dù đó chỉ là một đứa bé, mặc dù. . . . . .
Nhưng. . . . . .
Hắn cố gắng duỗi cánh tay tuy nhiên lại không thể động đậy. Hắn đã bị điểm huyệt, chuyện này hắn từng nghe qua, có điều. . . . . .
Lần đầu tiên may mắn nhìn thấy lại được chính mình thể nghiệm.
Lúc tới còn có thể thấy mặt trời sắp sửa xuống núi nhưng lúc đi ra, sắc trời đã tối đen, Bảo Bảo cũng không dám đi tìm Cái Bang nữa, nếu cha mẹ phát hiện hắn trốn đi thì thật phiền toái.
Về đến phủ, thấy Lộ Nhi đi tới đi lui, ánh mắt Bảo Bảo mang theo chút áy náy.
“Mẹ, con vừa mới ra ngoài. . . . . .” Hắn vừa nói vừa cúi thấp đầu đi từ từ đến bên cạnh Lộ Nhi.
Lộ Nhi khẩn trương xoay người, ôm cổ Bảo Bảo:
“Trở lại là tốt rồi. . . . . . Làm mẹ sợ muốn chết. . . . . .”
Ô ô, nàng tưởng rằng Bảo Bảo mất tích, hù chết nàng!
Sau đó nàng vội vàng bảo hạ nhân gọi Hiên Vương về, đến lúc này Bảo Bảo mới biết, thì ra cha đã ra ngoài tìm hắn từ lâu.
“Mẹ, thật xin lỗi. . . . . .”
Loại cảm giác được người quan tâm thật tốt biết bao!
Cho tới bây giờ, hắn luôn là loại người mạnh mẽ, luôn bảo vệ người khác, nắm giữ vận mệnh người khác nhưng vẫn chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn sẽ được người khác quan tâm như vậy, nhớ thương như vậy.
Danh Sách Chương: