Mặt lạnh làm tất cả mọi chuyện, trong lòng của hắn nhất định là cực kỳ không vui đi?
Nghĩ đến gương mặt gần như tâm bất cam tình bất nguyện, Lộ Nhi không nhịn được cười một tiếng. Nhìn khuôn mặt bỗng nhiên tươi cười rực rỡ, Cô Ưng kinh ngạc nói:
“Lộ Nhi, cười cái gì?”
“Không có, không có gì. . . . . .”
Đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nụ cười trên mặt Lộ Nhi cứng đờ, đùi gà trong tay đã gặm xong, chỉ còn lại khúc xương nhẵn bóng.
“Lộ Nhi, tôi còn tưởng rằng cô thích gặm xương hơn đấy!”
Cô Ưng nhếch miệng cười một tiếng, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, Lộ Nhi kinh ngạc nói:
“Cô Ưng, vừa rồi anh cười thật sự rất đẹp mắt. . . . . .”
Sắc mặt trầm xuống, hắn cười sao? Hắn là sát thủ, giống như đã lâu không cười rồi.
“Anh xem, lại sưng mặt lên rồi, thật ra thì khi anh cười, nhìn rất đẹp trai. . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, Cô Ưng này, tại sao luôn thích nghiêm mặt chứ? Cho dù là sát thủ cũng có thể vui vẻ mà.
“Lộ Nhi, tôi là sát thủ, chuyện sát thủ không được phạm phải nhất chính là tình cảm!”
Bao gồm tình bằng hữu, tình yêu, chỉ cần là tìn cảm, bọn họ cũng không nhượng bộ lui binh.
“Thật không? Tôi cho rằng sát thủ cũng chỉ là nghề nghiệp thôi. Hơn nữa, anh cũng biết, sát thủ có áp lực lớn nhất, hơn ai hết anh phải hiểu được tìm niềm vui trong nỗi khổ mới đúng. . . . . .”
Lộ Nhi thản nhiên cười một tiếng, ánh mắt phản chiếu ánh lửa, càng thêm nhu hòa.
“Tìm niềm vui trong nỗi khổ ?”
Cô Ưng lầm bầm, bọn họ là sát thủ, sát thủ coi giết người làm nghề nghiệp, cũng có thể tìm niềm vui trong nỗi khổ sao?
Cũng không thể chứ? Hắn thích tắm rửa, mỗi lần giết người hắn sẽ tắm rửa, tẩy đi tất cả mùi máu tươi trên người, nhưng máu trong lòng làm thế nào cũng không thể gột rửa.
“Đúng vậy, tìm niềm vui trong nỗi khổ. Anh nên suy nghĩ một chút, cuộc sống của con người bây giờ đã đủ khổ rồi, vì cái gì họ còn phải tự chuốc lấy cực khổ ình chứ? Con người khi còn sống, những lúc cực khổ chiếm đa số, phải học được, mình tự thưởng chính mình!”
Hắn, đáng giá không?”
Danh Sách Chương: