Hiên Vương giao cho Lộ Nhi thứ gì đó, Lộ Nhi nhìn hình người kia, bất an hỏi:
“Cái này là. . . . . .”
“Lộ Nhi, nàng xem cõng trên lưng giống như một hài tử không?”
Lộ Nhi gật đầu một cái, rất giống nha, chẳng lẽ Hiên Vương có ý. . . . . .
“Đúng, cái này ta cõng, nàng ôm Oa Oa, tối nay chúng ta liền rời khỏi nơi này. . . . . .”
Như vậy ư, vậy ý của Hiên Vương chính là, chờ sau khi rời khỏi đây tìm thêm người?
Hiện tại giống như chỉ có cách này mà thôi, Lộ Nhi cười nhạt nói:
“Vậy bọn họ. . . . . .”
Đại Ngưu cùng Ngưu tẩu, nàng thật sự không nỡ xa họ! Cũng được hai người họ chiếu cố lâu như vậy, Lộ Nhi cảm giác, bọn họ giống như là thân nhân của nàng vậy.
“Chờ sau này, ta sẽ phái người tới đón họ. . . . . .”
Hiên Vương áy náy nhìn họ, Ngưu tẩu không thèm để ý cười một tiếng:
“Lộ Nhi, nói không chừng ngày khác ta sẽ đến thăm muội, không nên thương tâm, cuối cùng sẽ gặp lại nhau. . . . . .”
Nàng dĩ nhiên biết sẽ gặp nhau, nhưng. . . . . .
Nhưng mấu chốt là, bọn họ đều không phải là người cùng một nước, Đại Ngưu bọn họ biết, sẽ rời khỏi quốc gia của mình sao?
Mà bây giờ bọn họ rời đi, vì an toàn trên đường, nàng cũng không nói cho hai người họ biết thân phận thật sự của Hiên Vương.
“Ngưu tẩu, Đại Ngưu ca, hai người. . . . . . Bảo trọng. . . . . .”
Lộ Nhi không đành lòng vẫy tay một cái, người đã ngồi vào chỗ, Oa Oa ngủ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, đáng yêu làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái. . . . . .
“Lộ Nhi, Hiên đệ, hai người cũng bảo trọng. . . . . .”
Hai người cùng nhau vẫy tay, Lộ Nhi không đành lòng cuối cùng liếc mắt nhìn, Hiên Vương kéo dây cương, Bạch Vân nhanh chân chạy đi.
Người, rốt cục đi xa, thừa dịp đêm đen rời đi.
Thật ra thì, bầu trời lúc này, cũng có ánh trăng nhàn nhạt, chẳng qua là ánh trăng rất mông lung, thậm chí ngay cả đường đi cũng không chiếu xa. . . . . .
Danh Sách Chương: