Hiên Vương vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của công chúa, gương mặt của hắn thoáng qua một tia chán ghét ——
Diễn trò đi! Công chúa, ngươi cứ tiếp tục diễn trò ư?
Cũng không giữ mặt mũi nhân cơ hội đến Vương phủ của ta, ngươi còn giả bộ cái gì?
Lúc hắn bất tỉnh nhân sự, công chúa này cũng không thể cứ như vậy mà đến ở trong phủ.
Công chúa này muốn làm gì, rõ ràng chính là Tư Mã Chiêu chi tâm**, người đi đường đều biết.
**Là chỉ dụng ý của Tư Mã Chiêu ai nấy đều biết (thành ngữ xuất xứ từ « Tam Quốc chí – Ngụy Thư – Cao Quý Hương Công kỷ » )
(Có thể xem thêm ở đây)
Nhưng cũng chính là nụ cười của nàng ở trước mặt của hắn lại giả trang thành hòa nhã rộng lượng.
“Lộ Nhi, ăn nhiều một chút, không nên để cho con của chúng ta đói bụng!”
Thu lại gương mặt không vui, Hiên Vương ôn nhu nói nhỏ với Lộ Nhi, nàng gật đầu một cái, các nàng muốn làm con gà chọi mắt thì mình sẽ chiều, nàng cũng không muốn vì những người vô vị này mà làm bảo bảo đói bụng.
Rất kỳ quái chính là, một bữa cơm này, một bàn đầy nữ nhân nhưng không có một người nào, không có một ai lên tiếng.
Cũng không biết có phải là do công chúa ngồi đây hay không, ngay cả Ngọc Hà vẫn luôn phách lối, vậy mà lúc này cũng thật khéo léo hợp lòng người.
Thật ra thì Lộ Nhi nhớ rằng nàng ta rất thích gây sự với mình.
Không phải là có âm mưu gì chứ?
Trong lòng Lộ Nhi có chút bất an, cơm nước xong xuôi, thoải mái ợ một cái, khi trở lại Ngạo Vũ Các, không ngờ một thái y mập mạp đi tới:
“Vương gia, cựu thần phụng lệnh Hoàng thượng, tới đây chẩn mạch cho Vương gia!”
Cũng đúng, Hiên Vương tỉnh lại hình như vẫn chưa có thái y đến xem qua?
Đoán chừng là thái y cũng đã nói, tỉnh lại là tốt, không có chuyện gì, cho nên bọn họ mới không có truyền thái y đến đây nữa.
Mà Hoàng thượng và Hiên Vương dù sao cũng là huynh đệ tình thâm, hắn vẫn không yên lòng.
“Bổn vương không sao!”
Hiên Vương nhăn mày, hình như rất không thích thái y.
“Vương gia, đây là ý tứ của Hoàng thượng. . . . . .”
Danh Sách Chương: