Lá trúc xanh xanh, từng đốt cao ngất, ngay cả không trung, khắp nơi đều là mùi trúc thơm ngát.
Trong rừng trúc, thỉnh thoảng truyền đến tiếng dế kêu, không phải là rất chói tai, nhưng lại rất dễ nghe.
Hướng Quân một thân bạch y vội vàng bước vào Trúc viên. Trong Trúc viên tĩnh lặng, thoáng chốc có thêm tiếng bước chân, nhiễu loạn một vườn yên lặng.
“Điện hạ có tâm sự?”
Một khẩu âm nhẹ nhàng khoan khoái, dễ nghe giống như cả vườn trúc này, mang theo một tia ân cần khiến cho Hướng Quân không nhịn được dừng bước, kinh ngạc nhìn người trong cây trúc.
Mộc Tinh, người ta gọi là lão nhân hay thay đổi, mỗi lần hắn biến hóa, luôn luôn thích trà trộn trong những màu sắc xung quanh, nếu không để ý căn bản cũng không thể nhìn thấy.
“Mộc Tinh, ông nói thật?”
Hướng Quân không trả lời lão nhân, hiện tại người hắn quan tâm là Lộ Nhi, là hài tử kia?
“Đêm qua ta đã xem qua, tiềm long tinh chợt sáng, nhưng không phải là rất chắc chắn. Có điều vừa rồi ta đã tính toán, không sai !”
**tiềm : ẩn náu, ẩn nấp ; Long : rồng ; tinh : sao
Lão nhân quay đầu, râu ria tuyết trắng cùng màu xanh biếc quanh thân đối lập rõ rệt.
Nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy khó chịu. Hướng Quân thở dài, lão nhân này, thật may là mình đã bày tỏ thiện ý, bằng không bị người khác lấy lòng, đã có thể rất phiền toái.
“Vậy nàng hiện tại đã sinh?”
Thanh âm, mang theo chút run rẩy chính hắn cũng không biết, hắn rất quan tâm đứa bé này, rất quan tâm.
Mộc Tinh gật đầu một cái, râu ria tuyết trắng cũng đung đưa theo, nhìn qua có chút buồn cười, nhưng Hướng Quân làm thế nào cũng không cười đuợc.
“Là nam hài?”
Mộc Tinh lại gật đầu một cái, trong mắt mang theo một tia khó hiểu, nhưng lão thông minh cái gì cũng không hỏi.
“Thật sự? Đứa bé kia là của hắn ta ư? Cha của đứa bé . . . . .”
Danh Sách Chương: