Vừa nói, tay cũng đưa đến dưới nách Lộ Nhi, nàng cười khanh khách tránh né.
“Ta. . . . . . Vương gia, chàng hãy tha cho ta đi? Không có, tiểu nữ tử làm sao dám. . . . . . Làm sao dám, giễu cợt Vương gia chứ. . . . . .”
Ô ô, không được, nàng sợ nhột a, nhưng làm sao Vương gia lại biết. . . . . .
“Lộ Nhi, còn dám giễu cợt ta không?”
Đây tuyệt đối là uy hiếp! Lộ Nhi thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng chỉ có thể nhận tội:
“Vương gia, ta không dám, không dám. . . . . .”
Nếu bị cù nữa, nàng thật sự đau hông đó, ô ô, lúc cười bụng thật là đau nha . . . .
“Hừ, biết là tốt rồi. . . . . .”
Thu hồi ma trảo, cũng không quên trộm chút hương trên môi Lộ Nhi, thấy thị nữ đỏ mặt, gương mặt Lộ Nhi cũng bắt đầu đỏ lên:
“Vương gia, chàng. . . . . .”
Ô ô, đồn đại a, phải chú ý, Vương gia làm sao lại không chú ý hình tượng như vậy chứ?
Nếu để ấy nha đầu này nói ra ngoài, làm sao nàng còn có thể sống yên ở Vương phủ này.
“Công chúa, chúng ta vẫn đi vào sao?”
Ngoài cửa, không có ai chú ý tới một thân ảnh phấn hồng. Đến lúc dùng bữa, công chúa cảm giác mình là nữ chủ tử trong Vương phủ, cũng nên tiếp xúc nhiều hơn với Vương gia, nhưng ai có thể nghĩ đến, còn chưa kịp vào cửa đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bọn họ.
Vương gia, chàng cũng biết cười sao?
Nhưng vì cái gì khi đối mặt với Văn Văn lại hé ra khuôn mặt lạnh như vậy?
Tại sao, Văn Văn là công chúa, hơn nữa còn là nữ tử băng thanh ngọc khiết, dáng dấp cũng không kém nữ nhân này!
Nhưng làm sao chàng lại đối xử với Văn Văn như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Nước mắt thiếu chút nữa liền rơi xuống, nhưng nàng là công chúa, không chỉ có mình mà còn đại diện cho cả Đại Hướng quốc, nàng không thể rơi lệ, cũng không thể lộ ra vẻ để ý.
Danh Sách Chương: