Có lẽ đã rất lâu chưa được uống nước, thanh âm của nàng ta khàn khàn, chói tai giống như phá la.
“Ngươi cứ nói đi. . . . . .”
Phất tay một cái, có một ngục tốt lấy ra từng con đỉa hút máu, đỉa vứt xuống trong nước nhanh chóng bơi tới bên cạnh nàng ta, mỗi một con đều bâu đến trên người, nàng ta thống khổ kêu to lên:
“A. . . . . . Điện hạ. . . . . . Điện hạ tha mạng a. . . . . . Điện hạ. . . . . . . . . . . .”
Hắn lạnh lùng cười, nhìn mấy con đỉa cực đói kia từ từ bao phủ thân thể nàng ta, cười lạnh nói:
“Bây giờ nói lời này, ngươi không cảm thấy quá muộn sao?”
“A. . . . . . Đau, thật là đau. . . . . .”
Bởi vì đau đớn trên người, nàng không nhịn được vùng vẫy đứng lên, nhưng hơi giãy giụa một chút, xích sắt trên cổ tay liền ma sát, cánh tay vốn chưa hoàn toàn kết vảy bởi vì cử động của nàng ta mà thoáng chốc lại chảy đầy máu tươi.
Nhìn từng giọt máu tươi chảy xuống, hắn tàn nhẫn cười:
“Ngu Cơ, ngươi biết bổn vương thích nhất điều gì của ngươi không? Là tài ăn nói của ngươi! Đến bây giờ, ngươi còn không chịu nói sao?”
Nhốt nàng, vốn không phải là mục đích của hắn mà điều hắn muốn biết chính là người gây bất lợi cho Lộ Châu là ai.
“Điện hạ, thiếp không biết, thật sự không biết. . . . . .”
Ngu Cơ khó khăn ngẩng đầu lên, nàng không biết, nàng chỉ không muốn nhìn thấy nữ nhân kia mà thôi!
“Phải không?”
Hắn khiêu mi, chẳng biết lúc nào, trong tay có thêm một cây roi đen nhánh phát sáng, lại có chi chít những cái gai nhỏ như mỏ ưng.
“Điện hạ, Ngu Cơ nói thật. . . . . . Không. . . . . . Không nên a. . . . . .”
Trong thanh âm, tràn đầy hoảng sợ, mà roi kia, đã giống như tia chớp bay tới. . . . . .
“A. . . . . .”
Tiếng hô tê tâm phế liệt, thê thảm xuyên thấu qua tầng tầng lao ngục, truyền ra ngoài, bay ra rất xa, rất xa
Danh Sách Chương: