Nhưng bên trong xe trầm mặc cũng chỉ một lát, Hiên Vương chợt không đầu không đuôi hỏi một câu:
“Từ phu nhân còn muốn có một nữ nhi sao?”
Từ thái y, chỉ có hai đứa con trai, một người vào cung làm thái y, một người khác đang mở y quán ở kinh thành, buôn bán rất tốt.
Hai đứa con trai cũng rất chăm chỉ, mà Từ thái y thân là một thầy thuốc, lại càng giữ mình trong sạch hiếm thấy. Điều kiện gia đình đầy đủ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nạp thiếp, cũng chỉ có một thê tử.
Bọn họ chỉ có hai đứa con trai, Từ phu nhân vẫn rất muốn có một nữ nhi, nhưng trời không theo lòng người, khó khăn mới sinh hạ một nữ nhi, nhưng đúng lúc sáu tuổi năm ấy thì chết yểu.
Sau đó nghe nói sẽ không mang thai được nữa, cho tới bây giờ. . . . . .
“Đúng vậy, bà ấy . . . . . Thôi, không nói cũng được!”
Nói đến nữ nhi, Từ thái y dường như cực kỳ thương tâm. Ông không muốn nói, Hiên Vương cũng không nhắc lại, nhưng Lộ Nhi lại biết, Hiên Vương tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này.
Hắn muốn làm gì? Không phải là muốn. . . . . .
Ý nghĩ trong đầu chợt lóe, Lộ Nhi không khỏi giật mình, không phải là hắn muốn làm như vậy chứ?
Nhưng. . . . . .
Kêu két một tiếng, xe ngựa rất vững vàng dừng lại, có gã sai vặt vén rèm cửa lên, Hiên Vương và Từ thái y nhường nhịn lẫn nhau, cuối cùng vẫn là Từ thái y đi xuống trước.
Sau Từ thái y khi đi, Hiên Vương cũng nhảy xuống xe, đưa tay tới đây, Lộ Nhi cũng muốn nhảy xuống.
“Lộ Nhi. . . . . .”
Một tiếng gầm lên, Lộ Nhi ngượng ngùng cười, chỉ cảm thấy ngang hông căng thẳng, người cũng đã vững vàng đứng ở trên đất.
“Nàng thật đúng là lớn mật! Vậy mà cũng dám nhảy xuống!”
Mày kiếm nhíu thật chặt, Lộ Nhi chỉ có thể cười hì hì:
“Ừm. . . . . . Vương gia, ta thấy cũng không phải là rất cao nha. . . . . .”
Thật ra cũng không cao, lúc ở nhà bậc thang cao hơn thế này nhiều nhưng nàng vẫn nhảy qua
Danh Sách Chương: