Đáng giận, đáng giận hết mức!
Nàng sẽ không để cho nữ nhân này mãn nguyện, huống chi hiện tại bên cạnh Vương gia còn có Khánh Vương gia tuấn mỹ ôn nhu.
“Chỗ này thì sao? Chỗ khác cũng bị các cô chiếm rồi, ta không ngồi ở chỗ này thì ngồi chỗ nào hả? Đúng vậy, mỹ nữ, nếu như cô không ngại đổi chỗ ngồi…, ta cũng không ngại. . . . . .”
Lộ Nhi hào phóng cười một tiếng, có điều là nàng cũng không cho Khổng Tước này có cơ hội nói chuyện.
Nàng quay đầu, nhìn Hiên Vương chưa từng cầm đũa lên, đáng thương nói:
“Vương gia đẹp trai, ngài cũng bận rộn hơn nửa ngày rồi, ngài không đói bụng sao?”
Để tỏ lòng tốt, nàng thậm chí còn cười hì hì cầm đũa của Hiên Vương, đưa tới trong tay hắn đang ngây người như phỗng:
“Vương gia, ngài cực khổ, ăn cơm trước đi!”
Hiên Vương ngây ra nhận lấy đôi đũa, nàng lúc nào thì đối với mình khách khí như vậy rồi? Hắn cho tới bây giờ cũng không biết, nàng cũng có lúc ôn nhu như thế này?
“Bổn vương không. . . . . .”
Hiên Vương há mồm, chén trước mặt đã rót đầy rượu, hắn còn chưa có ý uống rượu đâu?
“Vương gia nhất định đói bụng, đũa của ta còn chưa có dùng qua . . . .”
Hừ, cái gì Vương gia, cũng ngồi vào trước bàn còn khách khí như vậy.
Lộ Nhi sợ nước miếng của mình sẽ rất bất nhã chảy ra, nàng cuống quít gắp những thức ăn gần đó, đưa đến trong bát Hiên Vương, cười nói:
“Mời ngài dùng, mời ngài dùng. . . . . .”
Đây là nhà của nàng sao? Trong Vương phủ của chính mình, Hiên Vương lần đầu tiên cảm giác mình ngược lại biến thành khách.
Cầm đôi đũa trong tay, nhìn gì đó trong bát, hắn ngỡ ngàng không biết nên nói như thế nào mới phải.
“Khụ. . . . . .”
Khánh Vương ho khan một tiếng, Hiên Vương mới phục hồi tinh thần, nghĩ đến mới vừa rồi là nàng cố ý lấy lòng, hắn thế nhưng cảm thấy.
Danh Sách Chương: